tôi cam đoan sẽ không đánh chết cậu
"Tôi cam đoan với cậu rằng tình trạng của tôi sẽ không bị ảnh hưởng", Mark trả lời, cứng đầu tự với tay lấy cốc nước. Jinyoung bật ra một tiếng thở dài, cậu đặt khay thức ăn lên chiếc bàn bên cạnh và rồi lấy cốc nước ra khỏi tầm tay Mark. Cậu can đảm trừng mắt với Mark, đôi mắt cậu đang chằm chằm nhìn anh.
Anh cứ động tôi sẽ không khống chế được lực tay lại chạm vào vết thương của anh. Hướng Thiên không nói còn đỡ, anh vừa mở miệng lại làm bùng lên tức giận vẫn chưa nguôi của Lăng Chính Trung. Anh đã cam đoan thế nào trước mặt cảnh sát động kinh, còn nói phải
Tôi thề đấy, tôi có thể đem cả nhân cách của mình ra để thề, thật sự là tôi không còn giữ cái nào nữa cả. Hơn nữa, tôi cam đoan, từ nay về sau, tôi sẽ không dám trêu chọc người nào của Tần gia. Tôi và Tần gia sẽ không còn bất kỳ mối quan hệ nào nữa."
Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu! Hầu Gái Của Ác Quỷ; Trêu Ghẹo Quá Mức; Vô Tình Quyến Rũ Nam Chính; Chuyện Gì Thế Này?! Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây; Truyện Teen Hay; Ngôn Tình Ngược; Ngôn Tình Hài; Đam Mỹ Hài; Đam Mỹ Hay; Đam Mỹ H Văn; Ngôn Tình Hay; Truyện
Ngẩn người cái gì, cậu mau kéo tôi đi!". "Cậu đi, cậu mau đi, tôi không lôi kéo cậu, tôi cũng muốn xem cậu đánh cậu ấy." Giang Hoài Sơ muốn kéo cánh tay anh ta, Lục Cẩm Minh dự đoán trước anh ấy, hai tay giơ lên cao, còn có chút ý tứ e sợ thiên hạ không đủ loạn. Giang
Site De Rencontre Gratuit 100 Pour 100. Bi kịch của Ngô Song bắt đầu vào một buổi trời trong nắng sớm. Sáng sớm hôm đó, Ngô Song ra khỏi nhà chạy bộ trên đoạn đường mà mọi ngày cô vẫn chạy qua. Khi đi ngang khách sạn Thời Đại cũng nằm trên con đường này, cô nhìn thấy Vương Trường Tuấn, bạn trai quen được ba tháng của Ngô Song. Hắn mặc một thân tây trang sang trọng, ôm trong lòng người đẹp, tình chàng ý thiếp từ cửa khách sạn đi ra. Nhìn một màn này, trong đầu Ngô Song bỗng dưng trống rỗng, cô dừng chân, đứng như pho tượng nhìn chằm chằm hai người phía đối diện. Có lẽ đang thân mật nói gì đó, đôi cẩu nam nữ này lại không phát hiện Ngô Song đứng bên kia đường từ bao giờ. Hồ ly tinh kia rất tự nhiên kiểng chân hôn lên khoé môi Vương Trường Tuấn, ngọt ngào gọi một tiếng "Tiểu Tuấn Tuấn".Một nổi căm giận xông thẳng lên đầu Ngô Song, cô đè gằn giọng, nghiến răng nghiến lợi từ trong miệng phun ra ba chữ "Vương! Trường! Tuấn!"Đôi cẩu nam nữ giật mình, Vương Trường Tuấn xoay người, nhìn Ngô Song với ánh mắt không thể tin được. Thấy cô một thân mặc đồ thể thao, lại để mặt mộc, sắc mặt xanh mét của Ngô Song, mặt Vương Trường Tuấn trở nên trắng bệch, khó nhọc mở miệng "Ngô... Ngô Song?"Ngô Song không trả lời, vài bước đã đi qua bên kia đường, chỉ vào cô gái đứng bên cạnh hắn, hỏi "Cô gái này là ai?"Vương Trường Tuấn phản ứng lại, vội đẩy cô gái kia ra, lắp bắp trả lời "Đây...... đây là em...... em họ của anh....."Ngô Song chất vấn "Các người ở khách sạn làm gì? ""Không..... không làm gì cả, là em ấy đến đây chơi......anh định dẫn em ấy đi dạo....""Đồ xảo biện, tôi mà tin cô ta là em họ anh mới là lạ." Hồ ly tinh kia một bên cầm tay dựa vào người Vương Trường Tuấn, nhìn về phía Ngô Song với ánh mắt đầy ý khiêu khích. "Thôi đi, đừng làm loạn." Vương Trường Tuấn xấu hổ mà đẩy ả kia ra, quay sang nhìn Ngô Song cười dỗ ngọt "Song Song, em đừng hiểu lầm, em họ anh có tính hay đùa thôi. Ha ha..." "Ha ha..." Ngô Song cười theo hắn, bỗng nhiên vươn tay, không chút do dự mà tát lên mặt hắn một cái. Bốp! Một tiếng chói tai vang lên, Vương Trường Tuấn choáng váng, ả hồ ly tinh cũng bất ngờ. Chỉ có Ngô Song oán hận nhìn chằm chằm tên khốn kia, lòng bàn tay đỏ lên, run nhẹ. "Ngô Song, cô điên rồi à, sao lại đánh tôi." Vương Trường Tuấn lấy tay bưng mặt, trong nháy mắt bộ dạng trở nên hung dữ đáng sợ. "A, mới có con ruồi đậu trên mặt anh đó." Mặt Ngô Song vẫn thản nhiên như đang nói thật. Vương Trường Tuấn thẹn quá hoá giận "Cô nói láo!""Tôi không nói láo, không tin anh xem, nơi này còn có một con." Cô nói xong, không đợi Vương Trường Tuấn lấy lại tinh thần, vươn tay, " bốp ", hướng đến mặt bên kia của hắn mà đánh. Nháy mắt, gương mặt trắng nõn của Vương Trường Tuấn xuất hiện hai dấu tay hồng hồng, trái phải hai bên, thập phần đối xứng. "Cô.... cái bà điên này, người đàn bà đanh đá, cô dựa vào cái gì dám đánh tôi? Mẹ tôi cũng chưa từng đánh tôi, cô dựa vào cái gì lại dám? Tôi liều mạng với cô!" Vương Trường Tuấn thật sự nổi giận, không màn đến hình tượng mà tiến lên muốn liều mạng với Ngô Song. Thấy cảnh này, ngay cả đám bảo vệ của khách sạn cũng đều vì Ngô Song mà đổ mồ hôi. Đang muốn lao ra khuyên can, trăm ngàn lần không nghĩ tới, đối mặt với người đàn ông cao lớn đang lao tới như chó điên cắn càng, Ngô Song chỉ nhẹ nhàng tránh né vài cái đã thoát Trường Tuấn không kịp phản ứng, lại dùng sức quá mạnh liền ngã xuống, mông hướng thẳng lên trời tạo tư thế quỳ rạp trên mặt đất, rên đau hừ hừ. Sự việc bên này ầm ĩ như vậy, người đi đường vây lại xem, mà hồ ly tinh đứng một bên cũng ngẩn người. Một lúc sau, ả mới lấy lại tinh thần, lớn tiếng hô hoán "Trời ơi, đánh người, người đàn bà đanh đá này đánh người." Ngô Song không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn ả ta một cái, lập tức sát khí quay quanh tứ phía. Hồ ly tinh liền ngậm miệng, chạy qua đỡ lấy Vương Trường Tuấn, vừa đỡ miệng vẫn không ngừng lải nhải "Bà điên này ở đâu ra vậy, nói đánh người liền đánh người, hung dữ muốn chết, còn ra tay mạnh như vậy, hèn gì chẳng có đàn ông nào cần....... Ôi ôi, tiểu Tuấn Tuấn, anh không sao chứ, để em xem có chỗ nào bị thương không....""Cô tránh ra!" Vương Trường Tuấn đẩy ả ra, lảo đảo tự mình đứng lên, đi về phía Ngô Song. Ngô Song không nhích một bước chân, vẫn điềm nhiên đứng đó, bình tĩnh nhìn hắn lại gần. Hiện tại hắn rất tức giận, tóc tai bù xù, trên mặt chỗ xanh chỗ tím đan xen. Dáng vẻ bây giờ của hắn khác xa với ba tháng trước, ôn hoà lễ độ, luôn miệng nói "Em là nữ thần của anh." Là một thanh niên anh tuấn nho nhã. Đến gần, Vương Trường Tuấn không dám động thủ, mà chỉ vào mặt Ngô Song lớn tiếng kêu gào "Ngô Song, đừng cho là tôi không dám đánh cô, vì coi cô là phụ nữ tôi mới không so đo với cô. Cô nghe cho rõ đây, tôi muốn chia tay cô, hiện tại, lập tức!""Tốt, vậy anh đem tây trang trả lại cho tôi đi." Ngô Song ngước mắt, khinh thường mà liếc hắn một cái. "Được, ai cần bộ đồ này của cô chứ!" Vương Trường Tuấn nhanh chóng lột sạch tây trang, ném trên mặt đất. "Còn có áo sơ mi."Vương Trường Tuấn luyến tiếc, vẻ mặt do dự. "Sao? Không muốn trả?" "Đây, cái áo này khó coi muốn chết, tôi mặc nó vì cho cô chút mặt mũi thôi. Cầm đi!" Vương Trường Tuấn đem áo sơ mi cở ra, thân trên chỉ còn lại cái cà vạt màu hồng phấn trơn bóng đeo trên cổ. Trên người còn nhìn thấy có vài ba vết cào xanh đỏ, nhìn thật buồn cười. Xung quanh mọi người cười rộ lên. Vương Trường Tuấn cảm thấy mất mặt, dứt khoát tháo cà vạt vứt trên mặt đất. "Này là tôi trả cho cô, cầm về cho cả nhà cô mặc."Thật không thể tin lời này là do Vương Trường Tuấn nói, Ngô Song nắm chặt tay kìm chế cơn giận giữ, "Ai muốn lấy cà vạt của anh, trả quần lại cho tôi." Người vây lại xem ngày càng nhiều, rốt cuộc hắn vẫn không muốn trả lại quần, xanh mặt cảnh cáo "Ngô Song, cô đừng có làm tới." "Tôi chỉ là đòi lại đồ của mình, anh đừng có mặt dày không trả." "Tôi......" Vương Trường Tuấn nghẹn họng, hai mắt đảo nhìn xung quanh, phát hiện có không ít người vây xem và lấy điện thoại ra chụp ảnh. Phút chốc mặt hắn tái nhợt, cắn răng hạ giọng, nói "Ngô Song, cô đừng ép người quá đáng. Nói gì đi nữa chúng ta ở bên nhau cũng đã ba tháng, lại làm cùng công ty, sớm chiều gặp mặt, nếu chia tay cũng không cần làm khó coi như vậy." "Ba tháng." Ngô Song cười lạnh, "Anh cũng nhớ chúng ta quen nhau ba tháng, lý nào không biết mỗi ngày tôi đều chạy bộ qua nơi này? Là anh thiếu suy nghĩ hay trong lòng anh không thèm để tâm." Bị nói trúng tim đen, Vương Trường Tuấn cũng không cần che giấu, "Ba tháng thì đã sao, bên nhau ba tháng rồi mà đến ngón tay cô vẫn không cho tôi chạm vào. Nếu không phải vì cô có nhà ở nội thành, thì sao tôi thèm bên cô bấy lâu? Ngô Song, tôi nói cho vô biết, cô đừng tưởng mình có nhan sắc, có năng lực thì nam nhân sẽ quỳ gối dưới chân cô, nằm mơ đi! Tính cách của cô lạnh như băng, hung dữ, tính tình lại như con trai, ai chịu nổi? Cô biết trong công ty mọi người ngầm gọi tôi là gì không? Là Ninja Rùa! Tôi nói cho cô biết, không có tên đàn ông nào chịu nổi cô quá ba tháng đâu, toàn công ty chỉ có Vương Trường Tuấn tôi chịu ép mình hẹn hò với bà cô già như cô thôi!" Vương Trường Tuấn lớn giọng kêu gào, nói một lèo rõ ràng rành mạch, mọi người xung quanh nghe xong chấn động không thôi. Xung quanh lập tức im bặt. Mọi người hết nhìn Vương Trường Tuấn lại ngó đến Ngô Song phía đối diện. Ánh mắt họ có người đồng tình, có người cười nhạo, nhưng đa số đều chờ xem kịch vui. Chờ mong nữ chính phản ứng lại. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trên mặt Ngô Song không nhìn ra biểu cảm gì, bỗng nhiên tay cô giật giật. Mới vừa ăn hai cái tác, Vương Trường Tuấn thấy thế liền nhanh tay che mặt, lùi lại một bước. Đáng tiếc một bước kia chưa kịp lui đã thấy Ngô Song nhanh như chớp, giơ chân nhắm thẳng hạ bộ của hắn mà đá tới. Vương Trường Tuấn nặng nề ngã xuống, hai tay che lại hạ bộ, nằm trên mặt đất đau đớn lăn qua lại vài vòng. Miệng không ngừng rên la như tiếng đồ tể giết heo, trong tiếng kêu tê tâm liệt phế còn kèn theo tiếng mắng "Con tiện nhân này, tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn kiện cô, cho cô ngồi tù." "Được, tôi chờ! " Ngô Song nói xong, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, xoay đầu ưỡn ngực, nhanh chóng rời đi. ......... Xui xẻo không chỉ có thế. Có lẽ ông trời đồng cảm với Ngô Song, làm không khí bỗng chốc thêm bi thương. Mới khi nảy trời còn nắng sớm, bỗng nhiên mây đen giăng đầy, tí tách trời đổ cơn mưa. Ngô Song không mang dù, thê thảm lê từng bước trên đường. Tuy rằng ba tháng cũng không có gì ghê gớm, cô cũng đã hung hăng xả hận trên người Vương Trường Tuấn. Lòng tự trong cao ngạo không cho phép cô lộ ra một chút bi thương. Thế nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu. Chắc ảnh hưởng bởi không khí bên thời tiết chết tiệt này! Ngô Song cúi đầu mắng một tiếng, bên tai bỗng nghe được tiếng kêu cứu "Cứu mạng, cướp, bắt ăn cướp......" Ngô Song ngẩng đầu, theo tiếng kêu nhìn lại thấy một tên đàn ông mặc đồ đen, trong tay hắn cầm túi xách nữ, đang chạy như bay. Mà phía sau hắn còn có bà bác thở hồng hộc đuổi theo. Vội kêu lên mong mọi người xung quanh giúp đỡ "Mau, bắt lấy tên kia, hắn đã cướp lấy túi xách của tôi, bắt hắn lại a."Đúng lúc này, một bóng dáng nhỏ nhắn lao ra như mũi tên, không chút do dự chặn đường tên cướp. Chặn đường, nhấc chân, xoay người, bắt lấy tay hắn...một loạt đọng tác dứt khoát. Ngay cả Ngô Song cũng chưa nghĩ đến, nàng có thể nhanh nhẹn ra đòn và tránh né như thế. Tên cướp xui xẻo gặp phải Ngô Song, chịu đừng cơn đau, xoay người, còn tưởng mình gặp phải cảnh sát. Không nghĩ lại thấy được một cô gái tóc ngắn thanh tú đứng phía sau. Ngay lập tức, tên cướp móc ra một con dao sắc nhọn, uy hiếp "Tôi cảnh cáo cô, đừng xen vào chuyện của người khác. Nếu không đừng trách tôi không khách khí..."Ngô Song căn bản không thèm nghe hắn nói hết, chỉ thấy cô không chút do dự xông lên phía trước, trực tiếp đá rơi con dao. Không để tên cướp kịp phản ứng đã bắt lấy cánh tay của hắn, quay người lấy phần lưng chống đỡ, mạnh mẽ nắm lấy vai của hắn mà quật ngã. Cô quật ngã tên cướp, dùng hết sức bình sinh quật hắn, lại cộng thêm sự tức giận tên bạn trai phản bội khốn kiếp khi nảy, dám cùng con hồ ly tinh kia vụng trộm sau lưng mình. Đáng thương cho tên cướp đã ngất xỉu, hắn còn chưa kịp rên một tiếng.
Ngô Song thấy chuyện bất bình, giữa đường rút đao tương trợ, nên cô cũng vô tình nổi tiếng trên Wechat. Chính vì thế, mọi người trong công ty thay đổi, nhìn Ngô Song với ánh mắt thiện cảm hơn. Cùng hôm đó, cô đăng ký Wechat, ngay cả các đồng nghiệp trước giờ ít khi nói chuyện cũng lại chào hỏi, khen ngợi hành vi trượng nghĩa của Ngô Song hôm đó. Ngô Song chỉ cảm ơn họ, cũng không thấy phiền hà gì. Đến tối, Ngô Song nhận được cuộc gọi từ tổng giám đốc của công ty_Liêu Tiến, cũng chính là anh họ của Phương Thiếu Tắc. Liêu Tiến Tôi đã đọc được tin tức kia, cô làm rất tốt. Ngô Song Cám ơn. Liêu Tiến Thiếu Tắc tuổi còn trẻ, phiền cô chiếu cố nó nhiều hơn. Ngô Song Vâng. Liêu Tiến Nếu nó có vấn đề gì, cô cứ trực tiếp tìm tôi. Ngô Song Được, tôi biết rồi. Cuộc đối thoại ngắn gọn kết thúc, nhìn màn hình điện thoại mà tâm tình Ngô Song phức tạp. Cô đã làm ở công ty này được bảy năm rồi, Ngô Song nhìn Liêu Tiến từ giám đốc bộ phận một bước lên làm tổng giám đốc. Người đàn ông này rất có năng lực, dã tâm cũng rất lớn, không dễ nhìn rõ tâm tư của hắn như những người khác. Cho nên Ngô Song không rõ, Liêu Tiến nói mấy câu đó với cô, không biết xuất phát từ sự quan tâm dành cho em họ, hay là có ý gì khác? Nếu là vế trước, vậy thì dễ làm rồi. Nhưng, nếu là vế sau.....Ngô Song xoa xoa đầu, cô không muốn nghĩ đến chuyện phức tạp như vậy, cũng không muốn bị cuốn vào cuộc chiến tranh giành của nhà người ta. Huống chi Phương Thiếu Tắc là âm hồn bất tán, chuyên đi quấn lấy mình. Nói tới Phương Thiếu Tắc, Ngô Song lại càng đau đầu. Cô thật sự không biết được trong đầu hắn là đang nghĩ cái gì, sao lại coi trọng mình như vậy? Hai người bọn họ rõ ràng là hai loại người khác nhau, huống chi cô còn lớn hơn hắn đến bảy tuổi. Hai mươi ba tuổi, cùng lắm hắn chỉ đồng trang lứa với em trai Ngô Địch của cô mà thôi. Nhớ tới Ngô Địch từ nhỏ đến lớn chuyên đi gây hoạ, Ngô Song tin rằng Phương Thiếu Tắc chỉ có hơn chứ không kém. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sáng nay cô đã giáo huấn cho hắn một trận, lại đem tên hắn vào danh sách đen trên Wechat. Dù có to gan lớn mật đến mấy nhưng đến mức này cũng nên biết khó mà lui chứ? Mà cả ngày hôm nay thấy hắn không có ý dây dưa với mình nữa. Nghĩ như thế, Ngô Song lại nhẹ nhàng thở ra, quyết định không quan tâm đến việc của hai anh em nhà này nữa, tắt máy đi ngủ. .........Tâm tình chuyển biến tốt đẹp, Ngô Song yên ổn ngủ một giấc. Đến sáng hôm sau, Ngô Song gặp Phương Thiếu Tắc mặc đồ thể thao đứng dưới cổng tiểu khu. Cô hoàn toàn bất lực, một câu cũng không nói, quay mặt chạy đi. Phương Thiếu Tắc lần này cũng ngoan ngoãn hơn, không nhiều lời nữa, chỉ yên lặng chạy theo sau Ngô Song. Hai người xuất phát từ cửa tiểu khu, người trước người sau chạy ở trên đường, giống như không hề quen biết nhau vậy, trong lúc chạy cũng không nói lời nào. Đến khi chạy gần hết đoạn đường, Ngô Song nhận được điện thoại từ một số lạ. "Xin chào, cho hỏi có phải cô Ngô Song không?""Là tôi, xin hỏi anh là ai?""Chào cô, tôi là cảnh sát Trương, ở cục cảnh sát thành phố, lần trước đã gặp mặt. Xin hỏi hôm nay cô có rảnh không? Về chuyện tên cướp lần trước, mời cô đến cục để lấy lời khai." Cảnh sát Trương ở trong điện thoại nói. "Hôm nay tôi phải đi làm, cuối tuần được không?""Tốt nhất là hôm nay, chỉ hai giờ là đủ rồi. Đây cũng là yêu cầu của việc phá án, hy vọng cô có thể thông cảm.""Được, hôm nay tôi sẽ xin nghỉ hai giờ qua đó." Cúp điện thoại, Ngô Song cảnh giác quay đầu lại, nhìn Phương Thiếu Tắc ở một bên đang nhìn chằm chằm mình. "Cô muốn đi đâu?" Lần mở miệng đầu tiên từ sáng đến giờ, Phương Thiếu Tắc đi lên trước hỏi. "Mặc kệ tôi, liên quan gì đến cậu." Ngô Song ném cho hắn ánh mắt xem thường, cố tình rời đi trước. ......... Để phối hợp điều tra với cảnh sát, người không bao giờ xin nghỉ phép như Ngô Song cũng phá lệ xin lão Du nghỉ phép hai giờ. Lão Du cảm thấy kỳ quái, nhịn không được, hỏi "Ngô Song, xảy ra chuyện gì, sao bỗng dưng lại xin nghỉ?"Ngô Song nói thật "Cục cảnh sát gọi cháu đến lấy lời khai."Lão Du bừng tỉnh, cảm thán nói "Là chuyện bắt cướp lần trước sao? Mấy ngày nay tôi có nghe mọi người nói, tin tức cũng đã xem qua. Nếu không có sự việc lần này, tôi không thể nào nghĩ được cô có bản lĩnh như vậy. Nhìn không ra, thật sự nhìn không ra mà!" Ngô Song khiêm tốn "Giám đốc Du, chú quá khen."Nhưng lão Du lại nổi lên hứng thú, nói "Cô nhìn cô đi, đây là quá khiêm tốn rồi. Làm việc lớn như vậy cũng không nói ra, là muốn tôi trực tiếp tìm vài phóng viên đưa tin thay cô. Sẵn tiện quảng cáo luôn hình ảnh công ty chúng ta, cô nói xem như vậy có tốt không chứ.""Giám đốc Du, ý tốt của chú con xin nhận, nhưng chuyện này con không muốn rầm rộ với mọi người, mong chú thông cảm."Thấy Ngô Song không cảm kích, lão Du có chút mất mặt, đành nói "Cô đã nói như vậy thì tôi cũng không miễn cưỡng. Vậy cô đi nhanh đi, về trễ một chút cũng được, không cần vội."Ngô Song nói câu cảm ơn liền rời đi. Nào biết cô mới khuất bóng sau cánh cửa, lão Du liền nở nụ cười nguy hiểm. May mắn có cơ hội quảng cáo cho công ty tốt như vậy, sao lão Du có thể bỏ qua dễ dàng như vậy. Huống chi lại là miễn phí. Nghĩ thế, lão Du liền cầm lấy điện thoại "Alô, lão Lý phải không? Tôi có tin tức đây, chú có thể đi phỏng vấn một chút....."........ Ngô Song không biết chuyện lão Du đem chuyện riêng của cô ra bán, một mình đến cục cảnh sát cho lời khai. Tới cục cảnh sát, cảnh sát Trương cũng không làm mất nhiều thời gian, chỉ đơn giản hỏi cô về tình huống xảy ra lúc đó, còn mang cô đi nhận diện tội phạm một chút. Tên cướp bó thạch cao, vẻ mặt ủ rũ tiều tụy, không còn bộ dạng ngang ngược như hôm trước nữa. Cảnh sát Trương nhìn Ngô Song giải thích "Vốn dĩ chúng tôi có thể mời cô về lấy lời khai ngay ngày hôm đó, nhưng mà tên cướp này bị gãy xương tay, phải đem hắn đi giám định thương tích trước mới có thể tiến hành thẩm vấn." Nói xong, còn cười tủm tỉm nhìn Ngô Song, "Cô gái, xem bộ dáng mảnh mai yểu điệu này của cô, vậy mà ra tay cũng nặng lắm. Luyện mấy năm?""Mười lăm năm.""Ồ, thật lợi hại, cô luyện cái gì?"Ngô Song "Vật lộn, Taekwondo đều luyện qua, chủ yếu vẫn là nhu đạo.""Thật trùng hợp, tôi cũng học nhu đạo được mấy năm, hôm nào có cơ hội, chúng ta giao đấu thử một chút?"Ngô Song "Không cần."Cảnh sát Trương gãi gãi đầu, không ngờ cô gái này không cho mình chút mặt mũi nào cả. Bỗng nhiên, một anh cảnh sát trẻ tuổi đi lại, vẻ mặt hoang mang, nói "Không hay rồi, cả một đoàn phóng viên đang vây dưới sảnh, có phải có người đã tiết lộ thông tin gì về vụ án rồi không?""Có việc như vậy sao? Để tôi đi xem!" Cảnh sát Trương nói xong, cùng mấy người cảnh sát khác đi ra ngoài. Đúng lúc Ngô Song cũng muốn đi ra, liền theo sau bọn họ. Đi đến sảnh lớn của cục cảnh sát, quả nhiên thấy một đám phóng viên cầm microphone, camera, bộ dáng như hổ rình mồi. "Này, mọi người làm gì vậy?" Cảnh sát Trương hỏi một câu, đám người kia lập tức bao quanh cậu ấy. Cảnh sát Trương cùng với mấy người cảnh sát khác đều nóng nảy, cho là có người trong cục tiết lộ về vụ án, nên phóng viên mới tới như vậy. Bực bội nói "Có chuyện gì từ từ nói, đừng ồn ào, trước tiên giữ trật tự!"Ai ngờ đám phóng viên chẳng thèm để ý đến lời họ nói, trực tiếp đi lướt qua, bao vây Ngô Song lại. Mấy người cảnh sát ngơ ngác nhìn nhau, biểu cảm trên mặt rất vi diệu. Bên này, các phóng viên liên tục hỏi Ngô song "Cô Ngô Song, nghe nói hôm đó chính cô là người khống chế được tên cướp kia giao cho cảnh sát. Vậy hôm nay cô đến để cho lời khai sao?""Nghe nói lúc đó có rất nhiều người, nghe bà bác kêu cứu cũng không ra giúp. Vì sao cô lại không trốn, mà ra bắt tên cướp vậy?""Điều gì khiến cô có thể tin rằng mình bắt được tên cướp? Lỡ không may hắn đâm cho cô một dao thì phải làm sao?"...... Các phóng viên đặt vấn đề rất nhiều, người bình tĩnh như Ngô Song cũng có chút không kịp phản ứng. "Tôi không nghĩ sẽ tiếp nhận phỏng vấn, phiền mọi người tránh ra một chút, toi phải đi về."Ngô Song muốn rời đi, lại bị một đám vây lại, các camera đều hướng về phía cô. Người không biết sẽ tưởng nghệ sĩ bị paparazzi vây quanh. "Cô Ngô Song, chúng tôi biết cô không thích bị để ý như vậy. Nhưng chúng tôi rất muốn phỏng vấn cô, phiền cô trả lời vài câu, chỉ vài câu thôi." Các phóng viên không có ý định buông tha cho Ngô Song. "Thật sự tôi không có gì muốn nói." Ngô Song thực sự bất đắc dĩ, cũng thật phiền phức. Trừ những lúc trao đổi công việc, cô cũng không thường trò chuyện cùng các đồng nghiệp. Huống chi lại bị ánh đèn flash liên tục chiếu vào mặt. Cô cảm thấy có chút bực bội. Ngay lúc này, vang lên một giọng nói "Tôi biết tình huống lúc đó, các người nhường đường một chút, tôi sẽ nói."Tuy rằng không biết người nói câu này là ai, nhưng đám phóng viên vẫn dẹp sang một bên, muốn nhìn thấy mặt vị này. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thoát cái một bóng người đã xuất hiện giữ đám phóng viên, kéo Ngô Song vụt chạy. Các phóng viên kịp lấy lại tinh thần thì người đã đi mất rồi, chỉ kịp thấy hai người chạy đến ngồi vào một chiếc xe rất đẹp, rời đi. Thật lâu sau, một phóng viên trong đó kêu lên "Ngoạ tào, đó là Maybach* mà!"*Maybach một dòng xe của hãng Mercedes. Ở đầu chương mình có up ảnh, là Mercedes Maybach S600 đời 2017. Loá mắt B-Tuy rằng trên thế giới này mỗi ngày đều phát sinh việc anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng lần này là anh hùng Maybach cứu mỹ nhân đó! Lần này Phương Thiếu Tắc làm có chút hoành tráng nha. Ấn tượng của Ngô Song với tên công tử ăn chơi trác táng này lại xuống thấp một chút. Cô nhìn Phương Thiếu Tắc một bên điên cuồng nhấn ga, trong mắt tràn ngập chán ghét. "Phương Thiếu Tắc! Phương Thiếu Tắc!" Ngô Song một bên hét to. "Cô sao vậy?" Bên kia phương Thiếu Tắc đang cao hứng mà phóng xe như bay trên đường. "Dừng xe!""Cái gì?""Dừng xe, tôi kêu cậu dừng xe!""Cô nói cái gì?" "Tôi nói, tôi kêu cậu dừng xe, cậu vó nghe thấy không?" Ngô Song dốc toàn lực mà nói to. Phương Thiếu Tắc giảm phanh, dừng xe ở ven đường, hỏi "Có chuyện gì?""Mở cửa, tôi muốn xuống xe!" Ngô Song xụ mặt nói. "Làm sao vậy? Tôi lái quá nhanh, cô không thoải mái?" Phương Thiếu Tắc quan tâm hỏi. "Xuống xe, tôi muốn xuống xe." Rốt cuộc Ngô Song cũng không giữ nổi bình tĩnh. Đối với hành động của người hai mươi ba tuổi này, cô đã chịu đựng đủ lắm rồi. "Được, được, xuống xe thì xuống xe!" Phương Thiếu Tắc mở cửa, Ngô Song liền bước xuống, hắn cũng xuống theo muốn hỏi xem đã xảy ra chuyện gì. Không đợi hắn mở miệng, Ngô Song đã hùng hổ xông tới, tay nắm lấy cổ áo hắn, hung hăng nói "Phương Thiếu Tắc, đừng cho là tôi không biết đám phóng viên đó do ai kêu tới? Mấy chiêu trò này của cậu đi lừa mấy nữ sinh mới lớn thì được. Chỉ có nữ sinh ngây thơ mới cho rằng hành vi ấu trĩ này của cậu là vĩ đại. Trong mắt tôi, cậu chỉ là một tên hoa hoa công tử* lái siêu xe!"*Hoa hoa công tử ≈ thiếu gia ăn chơi trác táng, đào Ngô Song mắng một trận, Phương Thiếu Tắc ngẩn ra, vội giải thích "Cô hiểu lầm rồi, đám phóng viên đó không phải do tôi gọi đến. Hôm nay tôi cũng không biết cô đến đó để cho lời khai mà.""Đừng nói với tôi chỉ là trùng hợp, tôi không tin những lời ma quỷ này của cậu! Nào là trùng hợp ở cùng một tiểu khu, vừa vặn cùng chạy bộ? Nói ra những lời này cậu không cảm thấy ngượng sao? Tuổi còn trẻ, không có mục tiêu phấn đấu lại không nghề nghiệp, suốt ngày nghĩ cách gạt phụ nữ, chỉ biết làm phiền người khác.""Ngô Song, cô nói vậy tôi rất tức giận!" Phương Thiếu Tắc đanh mặt lại, cảnh cáo. "Tức giận? Cậu dựa vào cái gì mà tức giận với tôi? Tôi bị cậu làm cho tức chết rồi! Cậu vừa sinh ra đã là đại thiếu gia, ngậm chìa khoá vàng, mới bị nói nặng một chút đã tức giận sao? Cậu có từng nghĩ đến cảm nhận của người khác không? Cậu xem người khác đều thấp kém hơn mình sao? Trên thế giới này chỉ cần cậu nói thì mọi người phải nghe theo sao? Tỉnh lại đi, nếu vậy không phải họ Phương thì cũng chẳng là ai cả!""Bụp." Phương Thiếu Tắc đấm một cú vào mui xe, phát ra tiếng vang thật lớn. Mu bàn tay trầy xước, máu theo đó mà rỉ ra. Đôi mắt hắn đầy tơ máu, nhìn chằm chằm Ngô Song, lạnh giọng, nói "Câm miệng, cô không được mươi chuyện kiểu đó với tôi!"Không được nói vậy với hắn? Hờ hờ, Ngô Song cười lạnh, đối với tên đại thiếu gia này thất vọng đến cực điểm. Đã không còn lời nào để nói. "Thật xin lỗi, theo như cậu nói thì tôi đã làm cho đại thiếu gia cậu đây tức giận. Cậu còn việc gì muốn nói cứ nói, muốn hỏi cứ hỏi. Nếu như không còn chuyện gì, tôi đi trước. Tôi không giống cậu, rảnh rỗi như vậy, tôi rất bận. Bận kiếm tiền, bận tả khoản vay mua nhà, bận nuôi sống bản thân mình. Tôi không có dư thời gian để hiểu biết về cậu, cũng không muốn cậu lãng phí thời gian chỗ tôi. Phiền cậu tránh ra, tôi phải quay về làm."Dứt lời, liền xoay người rời đi, cũng không nhìn hắn lấy một bóng dáng Ngô Song rời đi, lần nữa đấm một cú vào mui xe. Chưa bao giờ hắn cảm thấy mình thất bại như vậy, cô khiêu chiến với sự tức giận của hắn, nhưng hắn không thể làm gì được cô.
Đã ngã bài với Phương Thiếu Tắc, Ngô Song có ý nghĩ "Cùng lắm là từ chức không làm!", hầm hầm quay về công ty. Về đến văn phòng đã bị đám người Ngũ Hoa vây quanh, quan tâm hỏi "Chị Ngô Song, nghe nói chị đến cục cảnh sát cho lời khai, còn bị rất nhiều phóng viên bao vây nữa, là thật sao?"Ngô Song ngẩn người "Sao cô lại biết?""Tất cả mọi người đều biết mà." Cái lẩu một bên chen vào. Ngô Song lạnh mặt hỏi "Là Phương Thiếu Tắc nói sao?""Phương Thiếu Tắc? Chị nói Đĩa bay đó hả?" Ngũ Hoa lắc đầu, "Không phải cậu ấy, là giám đốc Du chạy đến từng văn phòng nói đó. Còn nói đêm nay chúng tôi về xem tin tức, sẽ có người phỏng vấn chị nữa. Lúc đó, Đĩa bay nghe được, liền vội vàng chạy đi. Chúng tôi tưởng cậu ấy chờ không được đến lúc xem tivi nên vội chạy đến hiện trường xem trực tiếp...."Lời nói của Ngũ Hoa như một cái búa lớn, hung hăng đập vào đầu Ngô Song. Lúc ấy cô đứng ngây ngốc, hai mắt tối lại, tim đập liên hồi, lỗ tai cứ ong ong lên. Bây giờ cô mới có phản ứng, biết được mình đã phạm vào một sai lầm lớn rồi. Cô, đã hiểu lầm Phương Thiếu Tắc! .......... Ngàn vạn lần Ngô Song cũng không nghĩ tới, tất cả những chuyện này đều là hiểu lầm. Cô không những không cảm ơn Phương Thiếu Tắc đã cứu mình ra khỏi đám phóng viên, còn lấy oán trả ơn, đem hắn đi mắng cho một trận tơi bời. Bây giờ ngẫm lại thấy mình hơi quá đáng, nên đi tìm Phương Thiếu Tắc xin lỗi. Tuy rằng tính cách Ngô Song quật cường, nhưng cũng biết ân oán phân minh, sai chính là sai, cô không tìm cớ bào chữa cho chính mình. Nhưng mà, thời điểm cô muốn xin lỗi Phương Thiếu Tắc, lại phát hiện mấy ngày rồi hắn không có đi làm. Cũng không ai biết tin tức gì của hắn. Chẳng lẽ hắn biết khó mà lui, định nghĩ làm luôn sao? Hay là, hắn đang ở nơi nào đó cáo trạng, định đuổi cô ra khỏi công ty? Trong lòng Ngô Song đầy nghi vấn, nhưng ngại thân phận nên không tiện hỏi thăm. Cứ thế cho đến hết giờ làm ngày thứ sáu, rốt cuộc cô nhịn không được, liền gửi một tin nhắn cho Phương Thiếu Tắc. "Giám đốc Du hỏi, cậu định nghỉ đến khi nào?"Chuyện này rốt cuộc cũng lỗi ở lão Du, bây giờ mang lão ra làm bia chắn, chắc không có sao đâu! Ngô Song âm thầm nghĩ, chưa đến một phút sau Phương Thiếu Tắc đã trả lời tin nhắn. "Tôi đã gọi điện qua hỏi lão Du, ông ấy nói không có hỏi."Ngô Song âm thầm kêu khổ. Một lát sau, tin nhắn lại gửi đến "Là tôi gạt cô thôi, tuần sau tôi mới đi làm."Đầu Ngô Song xuất hiện đầy vạch đen, mới có chút áy náy với hắn, giờ đã thành lửa giận ngập đầu. Tin nhắn thứ ba lại gửi đến "Cô thật sự không có gì muốn nói với tôi sao?"Tên tiểu tử này thật là....... Ngô Song lưỡng lự thật lâu, cuối cùng hạ quyết tâm gửi đi một tin nhắn có ba chữ "Thật xin lỗi.""Không có sao. ^___^" gửi lại cũng ba chữ, cộng thêm ký hiệu khuôn mặt tươi cười, giống như sáng sớm nhặt được tiền. Nhìn thấy tin nhắn này, trong đầu Ngô Song nghĩ đến gương mặt hắn cũng đang tươi cười như vậy, liền "xì" một chút bật cười. "Ai u, không phải tôi hoa mắt chứ, đồng chí Ngô Song, vừa rồi cậu đang cười với cái di động đó sao? Thứ gì có thể lợi hại như vậy, chọc được cho cậu cười. Mau đem cho mình xem với nào!" Diêu Thiên Thiên vốn định đến văn phòng Ngô Song rủ cô ấy cùng về, không ngờ được nhìn thấy một màn này, liền sinh ra hứng thú."Không có gì." Ngô Song khô phục lại vẻ mặt vạn năm bất biến, đem điện thoại bỏ vào trong túi xách. "Không có gì sao cậu lại giấu di động. Khả nghi, rất khả nghi nha!""Do cậu nghĩ nhiều thôi." Ngô Song cười trấn tĩnh, nhưng mặt lại có chút hồng hồng. Diêu Thiên Thiên càng có hứng thú "Xem này, biểu hiện bây giờ của cậu, sao mặt lại đỏ lên hết vậy?""Là cậu hoa mắt.""Nói nhiều cũng vô ích, để chứng minh cậu trong sạch thì đem điện thoại ra đây cho mình xem." Diêu Thiên Thiên vừa nói, tay vừa đoạt lấy di động trong túi Ngô Song. Nhưng cô ấy chưa phải là đối thủ của Ngô Song. Không chờ Diêu Thiên Thiên kịp với lấy, cô đã nhanh tay cầm túi xách đi nhanh ra cửa. Diêu Thiên Thiên đáng thương, đi đôi giày cao gót mười phân*, uốn éo đuổi theo phía sau, hô lớn "Ái, cậu nghĩ cậu không nói là mình không hỏi được sao? Chậm một chút, chờ mình với..."*Một phân = 1cm. ........... Cùng lúc đó, ở một góc khác của thành phố. Phương Thiếu Tắc đang ngồi trên sô pha ở một khu chung cư, nhìn tin nhắn trước mặt, kìm lòng không được mà tươi cười. "Ở đó ngây ngốc cười cái gì? Có muốn uống thêm không?" Ellen, bạn thân của Phương Thiếu Tắc cầm hai lon bia đi tới. Giữ vai của hắn, nhoài người qua xem màn hình di động. "Đừng rộn, tránh qua một bên." Phương Thiếu Tắc đẩy Ellen qua một bên, tiếp tục nhìn màn hình cười. "Ngoạ tào, cậu gửi tin cho ai mà nghiêm túc như vậy? Không phải là mỹ nữ chứ? Lại đây, cho tớ xem mở rộng tầm mắt cái nào." Ellen nhào tới định cướp lấy di động của hắn, tất nhiên Phương Thiếu Tắc không muốn cho cậu ấy xem. Hai người cãi nhau ầm ĩ, đoạt tới cướp lui, không cẩn thận làm điện thoại bị văng ra ngoài cửa sổ, trúng vào chiếc ô tô làm còi báo động vang không ngừng. Ellen cũng là một thiếu gia, nên không coi việc ngoài ý muốn này là quá to tát. Cười hì hì, thò đầu ra ngoài cửa sổ, nói "Không biết xe nào xui xẻo, chỗ nào không đậu lại đậu dưới lầu nhà cậu...... Thôi chết, là xe của tớ!" Nói xong, chạy như bay xuống lầu, cứu người... không đúng, phải là cứu xe! "Đáng đời!" Phương Thiếu Tắc mắng một câu, mở lon bia đưa lên miệng uống, nhịn không được lại cười rộ lên. Buồn bực suốt ba ngày, bỗng dưng tan tành mây khói. .......... Hiểu lầm đã được giải quyết, trong lòng Ngô Song cũng buông xuống một tảng đá lớn. Cuối tuần trôi qua một cách vui vẻ sảng khoái. Thế nhưng, cô đã chuẩn bị tốt cả thể xác lẫn tinh thần chuẩn bị nghênh đón một tuần mới vui vẻ. Một lần nữa, vận xui của cô lại kéo đến, Vương Trường Tuấn, hết ngày phép xin nghỉ bệnh lại đi làm. Tuy rằng Ngô Song ra tay không xem là nhẹ, nhưng nhiều lắm hắn cũng chỉ bị trầy xước một chút, cũng không có gì đáng ngại. Nhưng hắn sợ chết, đến bệnh viện một mực khẳng định là não mình bị chấn động, cứ quấn lấy bác sĩ phải làm kiểm tra tổng quát cho mình. Bác sĩ bị hắn quấn lấy đến phiền, dứt khoát kiểm tra một lần 360 độ thân thể cho hắn, không có bị chấn động như hắn nói. Cuối cùng, phát hiện ra hai vấn đề còn nghiêm trọng hơn trầy da gắp trăm lần bệnh lây qua đường tình dục với bệnh trĩ! Cầm phiếu xét nghiệm, trong lòng Vương Trường Tuấn dấy lên một nỗi căm tức, ngồi ở nhà càng nghĩ càng thêm tức. Quyết tâm trả thù Ngô Song cho bằng được. Sau đó, liên tiếp mấy ngày hắn đều thấy tin tức về Ngô Song, lập kế hoạch đầu tiên, ngày đầu tiên đi làm sẽ kể khổ với đồng nghiệp. Nói hắn với Ngô Song quen nhau ba tháng, cô hay đánh hắn dã man, thật sự hắn không thề nhịn được nữa, nên đề nghị chia tay. Không ngờ Ngô Song vì chuyện này mà đánh hắn đến mức phải nhập viện. Ở công ty, Vương Trường Tuấn có mối quan hệ với đồng nghiệp tốt hơn so với Ngô Song. Nên những lời nói dối của hắn mọi người đều cho là thật. Vài giờ sau, hành vi bạo hành bạn trai cũ của Ngô Song bị truyền khắp công ty. Mọi người thấy Ngô Song còn hơn thấy ôn thần, e sợ mà nhanh chóng lãng sang hướng khác. Thậm chí còn có người gửi tin nhắn nặc danh mắng chửi cô. "Loại phụ nữ bạo lực như cô, cả đời này đừng mong lấy được chồng!"Hôm nay điện thoại xuất hiện nhiều tin nhắn chửi rủa như vậy, mặt Ngô Song vẫn không đổi sắc, đem tin nhắn xoá hết đi. Sau đó ngẩng đầu tiếp tục cuộc họp "Tuần trước đã đưa điện thoại cho mọi người dùng thử một tuần, chắc mọi người cũng đã có ý tưởng cho riêng mình. Phi Đao, cậu nói ra ý tưởng của mình trước." Phi Đao đã chuẩn bị tốt phương án, nên lập tức lấy ra trình bày. Ngay sau đó đến lượt Ngũ Hoa, Cái Lẩu và Tiểu Trà, mọi người cũng nói lên ý tưởng của mình. Ngô Song yên lặng nghe, không có ý kiến gì. Chờ mọi người nói xong, cô nhìn đến cái tên nảy giờ vẫn luôn nhìn mình chằm chằm, đã vậy đi họp mà hai tay trống không. "Phương án của cậu đâu?""Báo cáo tổ trưởng, điện thoại của tôi bị rớt nên hư rồi." Phương Thiếu Tắc nhìn cô cười hì hì nói. "Điện thoại hư rồi thì không cần làm báo cáo sao? Có phải cậu muốn tôi đưa một trăm cái cho cậu dự phòng rồi cậu mới chịu làm không?" Ngô Song không khách khí chất vấn hắn. "Cái này thì hơi nhiều quá, hai cái đủ rồi.""Phương Thiếu Tắc!" Ngô Song đập bàn đứng dậy, trừng trừng nhìn hắn "Mọi người ra ngoài làm việc đi. Cậu ở lại." Bọn Ngũ Hoa rời đi mà trong lòng nơm nớp lo sợ. Bây giờ trong phòng chỉ vòn lại hai người họ, mắt to trừng mắt nhỏ. "Phương Thiếu Tắc, cậu không thể nghiêm túc...." Ngô Song đang muốn dạy dỗ hắn, điện thoại liền báo có tin nhắn. Lại là tin mắng chửi cô như trước. Ngô Song cắn chặt răng, đang chuẩn bị xoá bớt tin nhắn lại bị Phương Thiếu Tắc đoạt lấy điện thoại. Màn hình vẫn còn hiện tin nhắn Chưa từng thấy qua loại phụ nữ nào đáng ghét như cô, căn bản không có ai thích. Mời cô cút khỏi công ty chúng tôi đi! "Trả lại cho tôi." Ngô Song đoạt điện lại, quay lưng về phía Phương Thiếu Tắc, hai mắt phím hồng. Ngô Song không biết mình là bị làm sao vậy. Trước kia cũng từng bị hiểu lầm, cô đều ngoảnh mặt làm ngơ, cũng chưa từng để mấy chuyện đó ảnh hưởng đến tâm trạng. Nhưng mà lần này, cô cảm thấy rất ấm ức, chắc bởi chính Vương Trường Tuấn là người khởi xướng. Tuy rằng bọn họ chỉ quen nhau có ba tháng, trong ba tháng đó số lần nắm tay cũng ít đến đáng thương. Nhưng mà cô là thật sự cảm động trước Vương Trường Tuấn. Từ nhỏ đến lớn, người theo đuổi cô không ít, nhưng người có thể khiến Ngô Song lưu tâm chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mỗi khi có người theo đuổi, chỉ vần đến cửa đã bị Ngô Song "hành" cho một trận, về sau biết khó mà lui. Duy nhất chỉ có Vương Trường Tuần là kiên trì đến cùng. Hắn đến công ty là mới hơn một năm, hai người không làm chung bộ phận, nhưng hắn so với cô cũng có năng lực không kém là bao. Thậm chí trước hôm chia tay một ngày, Ngô Song vẫn còn xem hắn là một người đàn ông tốt, một người lịch sự ôn hoà, có thể tin tưởng khi gửi gắm tình cảm. Cô nghĩ hai người sẽ an ổn như vậy nắm tay nhau suốt đời, kết hôn, sinh con, sống đến đầu bạc răng lông. Nhưng mà, hiện thực lại phũ phàng đến vậy, tình cảm cho đi không những không được đáp lại, mà còn bị hắn đùa bỡn, đâm một dao sau lưng mình. Thế sao cô có thể không đau lòng? Giờ phút này, Ngô Song có chút xúc động, muốn khóc. Nhưng cô biết cô không thể như vậy được, ngẩng đầu lên kìm chế cảm xúc để thấy như mình vẫn tức, Phương Thiếu Tắc đi lên một bước, từ phía sau gắt gao ôm lấy cô. Không gian bỗng chốc yên lặng. Đầu óc Ngô Song bây giờ là một mảng hỗn độn, cô có thể cảm nhận nhận được lưng mình đang dáng chặt vào lòng ngực vững chắc của hắn. Cánh tay cường tráng của hắn ôm lấy đôi vai cô, giờ phút này, trong lòng Ngô Song có cảm giác yên bình đến lạ. Cảm giác ấy chỉ duy trì trong nhát mắt, cô liền tỉnh táo lại, muốn giãy ra "Cậu làm gì vậy!"Mới vừa mở miệng đã bị hai tay Phương Thiếu Tắc gắt gao giữ chặt, đem nhiệt độ cơ thể mà bao vây lấy thân mình nhỏ bé của Ngô Song, vùi cô vào sâu lồng ngực vững chắc của mình. Sau đó, hắn thấp giọng, nói một câu bên tai Ngô Song "Đừng để ý đến bọn họ. Tôi thích chị."
Giới thiệu Thể loại Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt, 2S sủng-sạch Edit + Beta + Bìa Tiểu Pi Giới thiệu Công việc áp lực, cô nhịn! Bị bạn trai cũ hãm hại, cô nhịn! Không người theo đuổi, cô nhịn! Nhưng mà bị cái tên tiểu tử mới hai mươi mấy tuổi đầu quấy rầy, thật là không thể nhịn được nữa! Phương Thiếu Tắc, cậu lại đây, tôi cam đoan sẽ không đánh chết cậu! 【 Tác giả thân ái nhắc nhở 】※ ngọt, ấm, sủng, không nội hàm nha không nội hàm. Đặc biệt thích hợp cho những bạn có thần kinh yếu, không chịu được đả kích lớn a. ^_< ***Lưu ý tác giả không đặt tựa chương, nên tựa chương do editor tự đặt.
Lên báoSáng sớm, Ngô Song ở trên đường làm việc nghĩa, rất nhanh sau đó bản tin buổi sáng đã có ngay tiêu đề > Tiêu đề nhanh chóng lan truyền trên các trang web. Ảnh chụp cho thấy một cô gái mặc bộ đồ thể thao màu trắng, mái tóc ngắn gọn gàng, đem tên cướp cao to kia không tốn nhiều sức mà đánh một trận, áp chế. Tuy rằng ảnh là do người qua đường chụp được, nhưng nó đã lan rộng ra khắp các phố lớn ngõ nhỏ. Ảnh rất sắc nét, trong ảnh, Ngô Song có làn da trắng như tuyết, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, các đường nét rất rõ ràng. Đích thực là một mỹ nữ, lại còn tay không bắt cướp, tin tức hấp dẫn này thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Ngay lập tức, bài viết được chia sẽ với tốc độ chóng mặt, cư dân mạng cũng náo loạn một phen. Mọi người đều muốn tìm ra danh tính của vị mỹ nữ anh hùng kia. Ngô Song không biết mình đã nổi tiếng như vậy. Buổi sáng sau khi cô bắt được tên cướp, chờ cảnh sát tới thì giao cho bọn họ, Ngô Song để lại phương thức liên lạc rồi chạy nhanh về nhà thay quần áo đi làm. Hiện tại cô đang làm việc ở công ty truyền thông Kỳ Hạ, giữ chức tổ trưởng tổ kế hoạch. Ngô Song rất chăm chỉ đi làm, không quản trời mưa hay nắng, mỗi ngày vẫn có mặt đúng giờ ở công ty, không trễ một giây. Số ngày xin nghỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, hầu như thời gian của cô đều dành cả cho công việc. Đây là vì cái gì? Chẳng phải vì phấn đấu năm ba mươi tuổi có thể leo lên làm tổ trưởng tổ kế hoạch sao? Trong công ty này, không ai nghi ngờ năng lực của Ngô Song cả, nhưng có người bất mãn với tính cách của cô. Tính cách của Ngô Song rất "lạnh lùng", cô lạnh lùng đến mức nào? Thì chính là bất luận đối với người thân quen, trên mặt vẫn hiếm khi nở nụ cười, làm việc có nề nếp, không quan tâm đến việc riêng của cấp dưới, cũng chưa bao giờ ở trước mặt đồng nghiệp thể hiện một tia cảm xúc riêng tư nào cả. Mọi người càng không thể tin nữa là, Ngô Song không dùng smartphone! Cô không lướt web hay dùng mạng xã hội gì cả, hiếm hoi lắm mới cùng đồng nghiệp ra ngoài ăn một bữa cơm. Thời gian rảnh rỗi nếu không đọc sách thì đi đến võ quán luyện nhu đạo. Làm cấp trên mà như vậy, thì nói Ngô Song "lạnh lùng" đã là nể tình lắm rồi. Như Diêu Thiên Thiên, bạn tốt của Ngô Song nói, cô đích thị là người từ thời đồ đá xuyên đến đây, cùng người hiện đại cách mấy trăm triệu năm sống chung, quả là rất khác biệt a. ......... Mười giờ sáng, theo lệ thường Ngô Song đi khỏi văn phòng, đến phòng trà nước tự pha cho mình một cốc cà phê đen. Không cho đường, giữ vị đắng để nâng cao tinh thần. Dọc đường đi, ánh mắt các đồng nghiệp nhìn cô có chút kì quái, khi cô nhìn lại thì họ quay sang chỗ khác, vờ như đang nhìn cái gì. Ngay cả tên La Hãn Quốc, tổ trưởng tổ kế hoạch b, lâu nay luôn đối chọi với Ngô Song, trước kia không thèm nhìn cô một cái, hôm nay cũng phá lệ mà liếc nhìn. Đối với chuyện này Ngô Song cũng không thèm để ý, thản nhiên bước vào phòng pha cà phê, lúc này nghe thấy có hai nữ đồng nghiệp đứng bên ngoài nói nhỏ. "Cô xem tin tức trên WeChat này, có ảnh chụp một cô gái, cô thấy giống ai?""Đưa tôi xem, a, không phải đây là tổ trưởng Ngô Song sao?""Chính là nữ ma đầu đó...""Ồồồ..." Hai người kia đang nói rôm rả thì Ngô Song đi ra, một người tay cầm điện thoại, thấy Ngô Song điện thoại liền rơi xuống đất, cô gái vội vàng nhặt lên, giấu ra sau lưng. Nhìn Ngô Song thì ngây ngốc cười. "Tổ trưởng Ngô, sớm, sớm vậy... ha ha...""Không còn sớm, cô thấy 10 giờ là sớm sao?" Ngô Song nhìn chằm chằm người nọ, liếc mắt một cái liền muốn lấy chiếc điện thoại. Người nọ giật mình, vội giấu chiếc điện thoại ra xa, ô ô muốn giải thích. Đúng lúc này, một người mang bộ dạng hấp tấp đi lại đây, Diêu Thiên Thiên kéo lấy tay Ngô Song. "Song Song, Song Song..." Diêu Thiên Thiên mặc váy ngắn, đi đôi guốc cao mười centimet, chạy đến thở hồng hộc. "Có chuyện gì?" Ngô Song hỏi. "Mình thấy tin tức, có... có ảnh... chụp..." Thiên Thiên vừa nói vài chữ, thấy hai nữ đồng nghiệp bên cạnh vẻ mặt chờ mong, không khách khí hỏi "Hai người có chuyện gì sao?"Một Ngô Song đã khó sống, lại thêm Diêu Thiên Thiên cũng chẳng thua kém, quả thực toàn bộ công ty đều rất mệt a. Hai nữ đồng nghiệp không nói gì, nhanh như chớp, một thoáng đã chạy mất dạng. Diêu Thiên Thiên nhìn hai người kia, xuỳ một tiếng, kéo Ngô Song đến "Đi, đến văn phòng cậu nói chuyện."......... Văn phòng Ngô Song. Diêu Thiên Thiên vừa đặt chân vào văn phòng đã xoay người đem cửa đóng lại. Khoá cửa xong còn không quên liếc mắt nhìn ra cửa sổ một cái, bộ dáng như có tật giật mình. Ngô Song sớm đã quen với bộ dáng kì quặc này của bạn, đem ly cà phê nóng để trên bàn, ngồi xuống. Diêu Thiên Thiên xông tới, lấy chiếc điện thoại ra, đưa đến trước mặt Ngô Song "Song Song, cậu xem người trong ảnh này có phải là cậu không? Mọi người đều nói đây là cậu, càng nhìn càng thấy giống nha. Buổi sáng hôm nay rốt cuộc cậu làm gì vậy?""Là mình!" Ngô Song thậm chí không thèm nhìn điện thoại một cái đã thừa nhận. "Cái gì?" Diêu Thiên Thiên ngạc nhiên kêu lớn, "Không phải chứ? Đúng là cậu sao? Cậu đang rất nổi tiếng đấy! Hiện tại cả công ty đều đang bàn tán về vụ này, không, cậu là đại anh hùng ở công ty đó. Cậu là nữ hiệp, là thần tượng, là tấm gương phụ nữ vĩ đại của toàn Trung Quốc!"Diêu Thiên Thiên càng nói càng lố, Ngô Song không khỏi nhíu mày, "Mình đã biết, cậu còn chuyện gì nữa không?""Ôi trời, sao cậu có thể bình tĩnh đến vậy chứ? Mình đang kích động muốn chết đây này. Mình mặc kệ, cậu mau đem sự việc kể ra hết cho mình, mình muốn biết lắm rồi!""Đợi lúc đi ăn cơm rồi mình kể, giờ đang trong giờ làm việc mà, mình còn phải chỉnh lại chút tài liệu cho buổi chiều nữa.""Mười phút, mình chỉ xin mười phút thôi."Ngô Song lắt đầu. "Năm phút thôi? Ai u chị hai ơi, mình cầu xin cậu, cậu mau kể cho mình biết đi mà, ngọn lửa tò mò sắp thêu chết mình rồi, cậu có thể trơ mắt nhìn mình bị thiêu chết sao?"Ngô Song tiếp tục lắc đầu, cô đã sớm quen với bộ dạng mặt dày này của Diêu Thiên Thiên rồi. Diêu Thiên Thiên tiếp tục lay cánh tay Ngô Song, giơ một ngón trỏ lên, "Chỉ một phút thôi, cậu không nói cho mình biết, mình thực sự sẽ chết! "Ngô Song không trả lời, vẻ mặt như muốn nói "Cậu đi chết thử cho tớ xem". Diêu Thiên Thiên hết cách, "Xem như cậu lợi hại, mình chờ. Mà mình nói trước, 11 giờ đúng mình sẽ đến tìm cậu ăn cơm. Không được làm thêm, không được lỡ hẹn! Nếu không mình thật sự chết cho cậu xem. Mình đang nói nghiêm túc!" Diêu Thiên Thiên vẻ mặt dữ tợn, làm động tác cắt cổ. Lúc này, Ngô Song cuối cùng cũng gật đầu. Diêu Thiên Thiên ai oán rời đi, cánh cửa vừa khép lại, Ngô Song nhẹ nhõm thở một hơi thật dài, tâm tình có chút phức tạp. Hai người trước kia học chung với nhau, sau đó đi làm cũng làm chung công ty. Ngô Song xem Diêu Thiên Thiên là người bạn thân nhất, có chuyện gì cũng tâm sự với cô. Hiện tại đang giờ làm, cô cũng không muốn làm lớn chuyện này thêm nữa. Nhưng mà, khi nãy thấy thái độ của đồng nghiệp cùng với Diêu Thiên Thiên, xem ra sự việc kia không đơn giản như vậy? Ngô Song tự hỏi, trong lòng không khỏi tò mò, phá lệ mở máy tính lên Weibo thấy tin tức về cô nổi bật nằm ở đầu bản tin. Một lát sau, vô số tin tức kéo đến như nước lũ, làm Ngô Song vô cùng hoảng sợ. Cô chọn một bài viết trong số đó, nhấp vào xem. Lập tức hiện ra vô số tin tức miêu tả lại, có ảnh chụp hiện trường, thậm chí có cả đoạn clip nhỏ phỏng vấn bác gái bị cướp túi xách nữa. Trong clip, bác gái hào hứng kể lại sự việc bà nhìn thấy "Khi đó tên cướp chạy quá nhanh, tôi căn bản là đuổi theo không kịp, kêu cứu mạng cũng không ai chạy ra. Như vậy tên cướp kia càng đắc ý. Cũng may lúc đó có cô gái tốt bụng kia, dáng người cao cao, hơi gầy, khoảng 20 tuổi, mặc bộ đồ thể thao. Nghe tiếng tôi kêu cứu cô ấy liền chạy ra, đá một cước vào người tên cướp, đẩy một cái tên cướp va vào tường. Sau đó tên cướp xoay lại, muốn đâm một dao vào người cô gái, cô gái kia thấy vậy liền đá một cước vào tay cầm dao của hắn, đánh hắn vài cú, cô gái nhanh chóng khống chế được hắn...."Phóng viên làm mẫu, "Là như vậy sao?" "Không đúng, không đúng, là như thế này, cô lại đây." Bác gái vừa nói vừa hăng hái khoa tay múa chân, thở hổn hển mà thuật lại bộ dáng ban sáng của Ngô Song với tên cướp. Ngô Song xem xong, trán âm thầm đổ mồ hôi. -_-!!! Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. Là lão Du, giám đốc kế hoạch ở bên ngoài nói "Ngô Song, có trong đó không?"Từ khi vào làm đến nay, đây là lần đầu tiên Ngô Song làm việc riêng trong giờ làm, không ngờ xui xẻo gặp phải cấp trên, nhất thời thấy hoảng loạn, nhanh chóng đóng cửa số trang web, nói "Mời vào." Lão Du là người vui vẻ, ông mỉm cười tủm tỉm đi đến, nghiêng người mở cửa lớn thêm một chút, theo sau ông ấy là một người trẻ tuổi. "Phương thiếu, mời vào trong."Khi ông nói chuyện, một người đàn ông tầm 20 tuổi theo sau đi vào. Người này có đôi mắt phượng, trắn nõn sạch sẽ, vóc dáng rất cao, mặc áo thun sọc xanh trắng đan xen, hai tay đút túi quần, đi lên trước lão Du không chút khách khí. Ánh mắt Phương thiếu nhìn văn phòng Ngô Song, quét từ trên xuống dưới, trái phải cũng liếc một vòng, cuối cùng mới dừng trên người Ngô Song, lông mi dài, nở nụ cười lộ ra hàm răng trách tinh. Ngô Song không thích hắn mỉm cười tuỳ tiện như thế, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài. Cô đứng lên, nhìn về phía lão Du, nói "Giám đốc Du, mời ngồi.""Phương thiếu, mời ngồi." lão Du nhìn người trẻ tuổi kia mời, rồi quay sang Ngô Song "Đứng đó làm gì, không mau pha trà.""Không cần, cho tôi một tách cà phê là được rồi." Phương thiếu nói. Trong lòng Ngô Song đại khái biết người kia có thân phận không đơn giản, nói "Chờ chút, tôi gọi người mang cà phê lại đây.""Không cần phiền toái như vậy, không phải trên bàn cô có một ly sao?" Phương thiếu mắt nhìn chằm chằm ly cà phê trên bàn Ngô Song. Ngô Song ngẩn người, "Ly này của tôi.""Cô đã uống rồi sao?"Ngô Song lắc đầu, "Chưa uống.""Vậy thì được rồi." Phương thiếu đứng lên, cầm lấy ly cà phê Ngô Song để trên bàn, không chút khách khí uống một ngụm, nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ hỏi, "Cà phê quá đắng, cô uống mà không cho thêm đường sao?" Chân mày Ngô Song cau lại, đối với người này ấn tượng xấu cực điểm. Giám đốc Du ở bên cạnh vội vàng hoà giải "Ngô Song, đây, ta giới thiệu một chút, vị này chính là cháu trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn chúng ta, Phương thiếu." Hai chữ "duy nhất" lão Phương còn cố ý nhấn mạnh thêm. Phương thiếu không để ý đến lão, chỉ nhìn chằm chằm trên mặt Ngô Song, miệng nhẹ nhàng phun ra một chữ "Tắc."Lão Du ngơ ngác, nhìn hắn hỏi lại "Phương thiếu, ngài nói gì?""Tắc."Lão Du buồn bực, vị thiếu gia này đang nói cái gì? Ông nghe không hiểu gì cả. Lúc này, Phương thiếu không để ý gì đến lão Du, mà nhìn về phía Ngô Song duỗi tay ra "Chào cô, tôi tên Phương Thiếu Tắc."Phương Thiếu Tắc? Trong lòng Ngô Song cảm thấy hơi buồn cười, cùng cậu ta bắt tay một cái tượng trưng "Chào cậu, tôi tên Ngô Song." Nói rồi cô định rút tay lại, không ngờ Phương Thiếu Tắc vẫn cố ý giữ lại, nắm lấy tay cô, cảm thán "Thiên hạ vô song, cái tên thật có chí khí.""Cám ơn." Ngô Song rút tay lại nhiều lần không được, cuối cùng cố ý bấm móng tay vào mu bàn tay của cậu ta. Phương thiếu hơi đau, cũng buông bàn tay ra, mặt không đổi sắc. Lão Du không thấy được màn này, tiếp tục nói "Phương thiếu mới về nước không lâu, còn chưa quen với nghiệp vụ của tập đoàn, sẽ bắt đầu từ cơ bản, ở công ty của chúng ta làm quen trước. Vừa lúc Phương thiếu ở nước ngoài học thiết kế, Liêu tổng liền sắp xếp đến chỗ chúng ta thực tập trước." Liêu Tiến là cháu trai của chủ tịch, quan hệ với tên Phương Thiếu Tắc này là anh họ. Nếu như lời lão Du nói, Phương Thiếu Tắc chính là đích tôn của truyền thông Phương thị, không lý nào lại hạ mình xuống văn phòng của Ngô Song mà lẽ ra phải trải thảm đỏ nghênh đón cậu ấy. Việc này, Ngô Song cũng không rõ. Đúng lúc này, lão Du kéo Ngô Song qua một bên, nói nhỏ "Phương thiếu đến nơi này thực tập, trừ Liêu tổng thì chỉ có cô và ta biết, cô cũng biết Phương thiếu có thân phận đặc biệt, nếu để mọi người trong công ty biết được, thì mọi việc sẽ loạn. Tập đoàn bên kia có ý giữ kín chuyện này, ta quyết định giao Phương thiếu cho tổ của cô, cô là người ta tin tưởng nhất, khẳng định có thể giữ bí mật này, đúng không?" Thấy lão Du này đối với tên Phương Thiếu Tắc kia chân chó[1] như thế, chỉ sợ chưa cần miệng nói thì mọi người cũng đã nhìn ra rồi. [1] Chân chó nịnh bợ.- Ngô Song thành thật "Giám đốc Du, ý của chú tôi hiểu, nhưng mà đem việc này giấu kín, e là hơi khó.""Ta đã nghĩ qua rồi, nếu như có người hỏi thì cô cứ nói cậu ấy là cháu trai của ta. Vì đại cuộc, nếu như thật sự có người nói ta thiên vị, ta cũng đành chịu." Lão Du biểu hiện ra bộ dáng thấy chết không sợ. "Nhưng mà giám đốc à, cậu ta họ Phương mà?" Thật tình Ngô Song sợ không cầm nổi củ khoai lang nóng bỏng tay này, huống hồ củ khoai lang này còn không coi ai ra gì. "Họ Phương thì đã làm sao? Trên thế giới này họ Phương cũng rất nhiều, ta làm ở đây 20 năm rồi, còn chưa biết được cháu trai của Phương tổng tên Phương Thiếu Tắc, sẽ không có người biết được đâu, cô yên tâm."Lão Du đã tự mình "lấy thân làm mẫu", Ngô Song chỉ có thế gật đầu cam chịu. Lão Du nhanh chân đi đến chỗ Phương Thiếu Tắc, "Phương thiếu, mọi việc ta và Ngô Song đã bàn bạc xong hết rồi, cô gái này rất thành thật, miệng lại kín, cậu cứ yên tâm ở lại đây thực tập, có vấn đề gì cứ tìm Ngô Song, cô ấy nhất định sẽ đem hết toàn lực giúp đỡ cho cậu."Còn nói cái gì "Đem hết toàn lực", sao lão không nói "Đến chết mới thôi." đi. -_-"Vậy tôi cảm ơn trước, chị Ngô Song." Phương Thiếu Tắc vương tay trái ra bắt tay với Ngô Song, miệng cười tinh quái, nhìn không ra điểm nào gọi là tôn kính tiền bối cả. Ngô Song nói "Không cần khách sáo, kêu tôi Ngô tổ trưởng được rồi."___________...____________[ Tác giả có lời muốn nói ] cho đến bây giờ tôi đã viết rất nhiều loại tính cách cho nam chính, phúc hắc như Thẩm Lâm Kỳ, bá đạo như Vệ Bắc, thâm tình như Đoàn Diệc Phong.... Phương thiếu gia này sẽ là loại đặc biệt, tôi sẽ nổ lực xây dựng cậu ta, hy vọng sẽ mang lại cho bạn đọc một sự mới lạ, không giống các nam chính trước đây.
tôi cam đoan sẽ không đánh chết cậu