tôi là ai trong thế gian này

100 ý tưởng bán hàng hay nhất mọi thời đại là một cuốn sách dành cho bất kỳ ai đã, đang và sẽ làm công việc kinh doanh.Cuốn sách này sẽ có ích cho những người bán hàng chuyên nghiệp, cũng như những ai cần trình bày ý tưởng hoặc kế hoạch của mình cho cấp trên hay cấp dưới. Trên thế gian này, nếu không thông đạt những nhân duyên trong thời quá khứ thì không thể nào lý giải được những mối quan hệ cha con, mẹ con, vợ chồng, anh em, bè bạn… của nhau. Tôi sẽ cho anh thấy tận mắt ai là người nếm trộm. Hãy nhìn đây! Ngài liền ngồi ăn. Ăn Lee Ji Hyeon là học sinh chuẩn mực trong trường đang trải qua kì thi cấp 3 khó khăn để chứng minh thực lực. Nhưng ngày nhận kết quả lại là cái chết đột ngột của cô. Cô chuyển sinh thành người làm vườn trong một thế giới mới - hành tinh Elleb - dưới cái tên Silvia. Chắc tôi là người Mỹ! So sánh thời gian tôi sinh ra, sống ở Việt Nam và thời gian tôi bỏ Việt Nam ra đi, sống ở Mỹ, hai con số đó đã gần ngang nhau. Tôi được học từ nhỏ quê hương là Tôi thường xuyên nói về bản thân bằng những ngôn từ độc hại, thuyết phục bản thân rằng thành công mình đạt được chỉ là do "may mắn"—mặc dù hơn ai hết, tôi hiểu rõ mồ hôi, công sức, trí lực mình phải bỏ ra để đạt được thành công nhiều đến thế nào Site De Rencontre Gratuit 100 Pour 100. Thông tin bài hátTên bài hát Tôi Là Ai Ca sĩ Khánh Ly Sáng tác Trịnh Công Sơn Album Như Một Vết Thương Ngày ra mắt 05/04/2012 Thể loại Việt Nam, Nhạc Trữ Tình, Nhạc TrịnhTôi là ai, là ai, ba trăm năm trước tôi là ai? Là ai, là ai, vu vơ đất bồi, em ngồi ngọn sóng mang là ai, là ai, Ba trăm năm trước, tôi là ai? Là ai, là ai, Sài Gòn gánh gió trên vai, mưa lầy lội. Tôi tìm chập chùng dấu vết hươu nai. Không ai chờ đợi hình dáng tôi tôi là ai? Hôm nay tôi đến, tôi tìm là ai, là ai, ba trăm năm trước tôi là ai? Là ai, là ai? ra đi vời vợi, gót hồng lạc dấu em ơi!Tôi là ai, là ai, ba trăm năm trước tôi là ai? Là ai, là ai? Trở lại hoá kiếp rong chơi giữa nơi này. Phố phường Sài Gòn nhớ nhớ quên quên, Đi quanh tôi tìm hình bóng xưa quen,Đi, đi tìm em, Cho tôi dấu vết bóng Phù Nam Tỉnh Dòng Phanxicô Xaviê - Dòng Tên Việt Nam - 19 đường 5 - - Trung - Thủ Đức - thần học, triết học, tâm lý, kinh thánh, cầu nguyện, các vấn đề của cuộc sống, linh đạo, nhóm mục vụ, mục vụ...Bạn đang xem Tôi là ai trong thế giới này Ở lứa tuổi thanh niên, hầu hết ai trong chúng ta cũng gặp khủng hoảng về căn tính. Khi trí não phát triển đến một mức độ nhất định, con người thường đặt các câu hỏi liên quan tới căn tính của mình. Tôi là ai? Tôi sống để làm gì? Và tại sao con người phải chết?… Nói một cách khác, đây là lứa tuổi đi tìm ý nghĩa cuộc sống và nhiệm vụ cần phải giải quyết là nhận ra „vị trí của mình” trong thế giới này. Nét đẹp của tuổi thanh niên là sống có lý tưởng. Nhưng căn tính nơi người trẻ ở giai đoạn này chưa thực sự rõ ràng, cho nên các bạn có xu hướng đi tìm cho mình những hình mẫu nơi người nổi tiếng như ca sĩ, diễn viên, cầu thủ bóng đá…. Có thể hiểu, các bạn trẻ thích chọn cho mình những thần tượng để diễn tả khao khát của mình. Người trẻ muốn trở nên như những người có vị trí và sự ảnh hưởng trong xã hội, như các thần tượng mà mình yêu mến. Sự lôi cuốn và sức hấp dẫn của các thần tượng là một động lực để các bạn trẻ học tập và cố gắng rèn luyện bản thân, cũng như học hỏi những kinh nghiệm đáng quý từ các thần tượng. Tuy nhiên, nếu không đủ tỉnh táo các bạn dễ bị thu hút và chỉ chú ý tới những hào nhoáng bên ngoài mà thôi. Cần có một khoảng cách nhất định với các thần tượng, để các bạn không bị đồng hóa và đánh mất cá tính riêng của mình. Nhất là không bị trở nên bản sao – chỉ biết coppy, bắt chước mà không biết chọn lọc. Để nhận ra căn tính thực của riêng mình, các bạn phải biết tách mình ra và tự đi tìm câu trả lời cho chính mình Tôi là ai? Trong Tin Mừng theo thánh Mát-thêu Chúa Nhật 21 Thường Niên, Đức Giê-su hỏi các môn đệ „ Người ta bảo Thầy là ai?” Sau một thời gian sống cùng và ở với Thầy, các ông trả lời rằng „Có người nói Thầy là ông Gio-an Tẩy Giả, kẻ khác thì bảo là ông Ê-li-a, hay là một trong các vị ngôn sứ…” Các đánh giá, nhận xét của người khác về Đức Giê-su là rất tích cực, nhưng tất cả những danh xưng ấy là của người ta, họ là những người nhìn Đức Giê-su từ bên ngoài, chứ chưa phải là ý kiến của riêng các môn đệ, là những người đã sống và cùng đồng hành với Người. Đức Giê-su hỏi riêng các ông „Còn anh em, anh em bảo Thầy là ai?” Mt 16, 13-20 Phê-rô đã trả lời „Thầy là Đấng Ki-tô, Đấng Mê-si-a…Câu trả lời của Phê-rô đúng, nhưng có lẽ chưa đủ. Vì ngay sau đó, Đức Giê-su cấm ngặt các ông không được nói với ai về Người là Đấng Mê-si-a. Tại sao Đức Giê-su phải ngăn cấm các môn đệ không được tiết lộ căn tính của Ngài? Phải chăng Đức Giê-su sợ sệt không muốn công khai danh phận thực sự của mình? Hay là, Ngài chỉ muốn tiết lộ danh tính thực cho một nhóm nhỏ mà thôi? Chắc chắn Đức Giê-su chẳng vì sợ chết mà không dám công bố căn tính của mình. Trong các sách Tin Mừng, rất nhiều lần Đức Giê-su đã thẳng thắn đối chất với những người có quyền mà không hề sợ hãi. Đức Giê-su cũng chẳng muốn giữ bí mật riêng cho các môn đệ mà thôi. Mục đích của Đức Giê-su khi đến trần gian là tỏ lộ chính mình là Con Thiên Chúa và làm chứng về Chúa Cha. Vậy tại sao Ngài lại ngăn cản, không cho các môn đệ tiếp tục bàn tán và loan truyền một câu trả lời đúng về Ngài? Có lẽ, nguyên do là vì các môn đệ chưa hiểu đúng ý nghĩa Đấng Mê-si-a là thêm Phòng Tư Pháp Tiếng Anh Là Gì ? Tư Pháp In English Đối với các môn đệ, khái niệm Đấng Mê-si-a hàm chứa một quyền lực mang tính chính trị, là người có sức mạnh giúp dân giải phóng khỏi ách thống trị của Đế quốc Roma. Đấng Mê-si-a mà dân Izrael đang mong chờ là Đấng có quyền năng thực hiện phép lạ vĩ đại, tương tự như Mô-sê đã thực hiện khi đưa dân vượt qua biển đỏ… Trong khi đó, đối với Đức Giê-su Đấng Mê-si-a mang ý nghĩa là sự đau khổ và chịu chết. Có thể nói rằng, Phê-rô đã đại diện cho các môn đệ trả lời đúng câu hỏi của Đức Giê-su, nhưng chính Phê-rô cũng hiểu sai về câu trả lời ấy. Sự ngăn cản của Đức Giê-su trong việc cấm cản các môn đệ loan truyền rộng rãi Người là ai, là vì các môn đệ chưa hiểu được ý nghĩa thực sự khái niệm Đấng Mê-si-a là gì, cho đến khi họ chứng kiến việc Thầy mình chịu chết nhục nhã và phục sinh. Nói một cách khác, mặc dù trả lời đúng căn tính của Đức Giê-su, nhưng các môn vẫn chưa hiểu danh tính đức thực của Đức Giê-su và luôn luôn có nguy cơ rao giảng một thông điệp sai. Qua bài Tin Mừng hôm nay, chúng ta thấy rằng Đức Giê-su biết rõ và hiểu đúng về căn tính của mình. Ngài không bị lóa mắt trước những lời tung hô có cánh của dân chúng dành cho mình. Ngài không bị lôi cuốn bởi những hào nhoáng bên ngoài của những người có vị trị và ảnh hưởng trên xã hội thời đó. Ngài cũng không bị những cái nhìn, cái đánh giá… của người cùng thời chi phối và làm mất tự do. Đức Giê-su nhận biết chỗ đứng của mình trong thế giới, không chỉ nhờ những ý kiến phản hồi từ người khác, mà còn nhờ những phút giây đi vào trong thinh lặng để lắng nghe lòng mình, lắng nghe tiếng Chúa thêm Ca Sĩ Thái Lan Viên Là Ai - Ca Sĩ Thái Lan Viên, Thái Lan Viên Là Ai Trong giai đoạn khám phá căn tính của mình, các bạn trẻ được mời gọi mở ra để hiểu mình một cách sâu xa hơn. Tiến trình này đòi hỏi các bạn một sự kiên nhẫn và lòng quảng đại của con tim. Nghĩa là, biết lắng nghe những nhận xét của người khác, để thấy người khác hiểu về mình thế nào. Thường xuyên gặp gỡ và trò chuyện với những người khôn ngoan và đáng tin, để nhận ra và hiểu đúng khao khát thực sự nơi mình. Và nhất là đi vào tương quan với Đấng là Sự Thật, để ta không bị chi phối bởi các lời nói, nhãn mác hào nhoáng ở bên ngoài, mà nhận biết thực sự „ơn gọi” làm người của tôi là gì. Cầu chúc cho các bạn trẻ lòng can đảm và tự tin bước vào đời. Mặc dù, tuổi trẻ thích sự sôi động và ồn ào, nhưng cũng cần những khoảnh khắc thinh lặng sâu lắng. Thinh lặng không phải là một cái gì đó thiếu thiếu, nhưng là phút giây để điều gì đó được sinh ra trong cõi lòng. Nhất là, mỗi khi phải quyết định và đưa ra chọn lựa trong cuộc sống, hãy tự hỏi chính mình Tôi thực sự mong muốn điều gì? và mạnh dạn hỏi Đức Giê-su „Con là ai trong mắt Ngài?” Bạn nghĩ mình là ai? Câu hỏi tưởng chừng đơn giản mà chúng ta vẫn thường hay nghe thấy, nhưng để trả lời chính xác thì lại chẳng mấy người làm được...1. Bạn nghĩ mình là ai?Một con lạc đà vất vả bước từng bước chậm rãi vượt qua sa mạc đầy cát nóng cháy. Trên lưng lạc đà, một con ruồi đậu đó từ lâu, chẳng cần dùng tới chút sức lực nào, cứ thế ruồi ta cũng đến được bên kia sa cất giọng châm biếm lạc đà "Này anh lạc đà ngốc nghếch, cảm ơn anh đã vất vả cõng tôi một đoạn đường dài. Tạm biệt!"Lạc Đà nhìn Ruồi rồi nói "Khi anh nằm trên lưng tôi, tôi vốn chẳng hề hay biết. Khi anh đi rồi, anh cũng đâu cần lên tiếng chào tôi làm gì. Với tôi, anh có nặng là bao, đừng tự coi trọng bản thân như thế, anh nghĩ anh là ai?"Câu chuyện thứ 2Một nhà văn từng kể lại câu chuyện thời thơ ấu của mình rằng, ông từng phải sống trong một gia đình lớn nhiều thế hệ. Mỗi lần ăn cơm đều là mười mấy người cùng quây lại một chỗ và ăn chung. Một lần nọ, ông bỗng nảy ra một ý tưởng thú vị, định bụng đùa giỡn để trêu chọc mọi bữa cơm, ông chui vào một hộc tủ không ai để ý trong phòng ăn, đợi mọi người đi tìm thì sẽ bất ngờ nhảy ra dọa mọi người một không ngờ, mọi người chẳng chút nào chú ý tới sự vắng mặt của công. Cơm nước no nê xong xuôi, ai đi làm việc người ấy. Lúc này, nhà văn kia mới ỉu xìu tự mình chui ra và đi ăn cơm thừa canh từ đó, ông tự nhắc nhở mình Tuyệt đối không được coi mình quá quan trọng, nếu không sẽ càng thất vọng mà thôi!Câu chuyện thứ 3Benjamin Franklinl, ông tổ của nước Mỹ, khi còn trẻ có lần đã tới thăm một bậc tiền bối vô cùng đáng đó, Franklinl đang tràn trề nhiệt huyết của tuổi trẻ, vô cùng tự tin vào bản thân và bước thẳng về phía đến cửa, vì thiếu quan sát nên ông đã đụng trán thật mạnh vào khung cửa, cả người đau điếng. Ông dùng tay liên tục xoa vào chỗ đau, vừa đưa mắt giận dữ nhìn khung cửa thấp hơn chiều cao của mình rất tiền bối ra cửa đón khác, trông thấy bộ dạng đó của Franklinl liền cười nói "Đau lắm hả, nhưng đây chính là thu hoạch lớn nhất của anh khi tới thăm tôi đấy." Qua ba câu chuyện trên có thể thấy, cho dù bạn có địa vị gì, cho dù bạn quan trọng đến nhường nào, nhưng trong mắt người khác chưa chắc bạn đã có sức nặng như mình vẫn cuộc đời này, có rất nhiều người tài giỏi hơn bạn, núi cao còn có núi cao hơn, cho nên đừng tự đề cao bản thân, đừng khoe khoang, đừng phách lối. Thế gian rộng lớn đến nhường kia, bạn nghĩ mình là ai?Một người muốn bình an vô sự sống trên đời này, phải luôn luôn ghi nhớ trong đầu một điều Đừng tự đề cao mình quá nhiều, lúc nào nên cúi đầu thì phải cúi đầu! Học cách nhận thức về bản thân là điều vô cùng quan trọng với mỗi người, tuyệt đối đừng bao giờ tự cho mình quan trọng trong mắt người thế gian này, mỗi người đều có vai trò của riêng mình. Nhưng khi một ai đó rời đi, thậm chí là mất đi, trái đất vẫn cứ quay và người ở lại vẫn cứ phải tiếp tục sống như người phải biết khiêm tốn, khiêm tốn mà làm người. Bay bao cao, bay bao xa không quan trọng, điều quan trọng là bạn phải hạ cánh an toàn! Hãy là chính mình, chỉ khi đó bạn mới thực sự hạnh bao gờ quá đề cao bản thân, cho mình là nhất. Trong hành trình nhân sinh của người khác, bạn chẳng qua chỉ là một vị khách qua đường. Đừng bao giờ khoe khoang tiền của mình nhiều thế nào, đó chỉ là những tờ giấy vô bao giờ khoe khoang công việc của mình tài giỏi ra sao, dù bạn có thất bại, vẫn có vô số người có thể làm xuất sắc hơn bạn rất bao giờ khoe khoang nhà của mình lớn đến đâu, bạn không còn ở đó nữa, vậy thì nhà cũng thành của người bao giờ khoe khoang xe của mình đắt nhường nào, khi không còn bạn, chìa khóa cũng nằm trong tay người duy nhất mà bạn có thể khoe khoang, ấy chính là sức khỏe của Đề cao bản thân là đang giết chết thành công của chính mìnhLý Gia Thành, một tỷ phú của Hồng Kông từng giải thích về nguyên do ông lấy cái tên Trường Giang để đặt tên cho công ty của mình trong một cuốn sách như sau"Nếu muốn thành công thì dù cho bạn ở vị trí nào đi chăng nữa, điều quan trọng là bạn cần phải biết lắng nghe ý kiến từ nhiều phía, của nhiều sao Trường Giang lại trở thành một con sông lớn như vậy? Đó là bởi vì nó đã tiếp nhận dòng chảy từ rất nhiều con sông nhỏ hơn, nhờ đó mà trở nên rộng lớn ngoài, tôi luôn tỏ ra lịch sự và nhã nhặn với tất cả mọi người, nhưng tôi biết từ sâu bên trong, lòng tự cao của bản thân mình rất lớn. Vì thế tôi đã luôn tự nhủ rằng phải lịch sự nhiều hơn, cởi mở nhiều hơn và đặc biệt là lắng nghe nhiều hơn nếu muốn tự mình làm kinh lời chia sẻ của vị tỷ phú này giúp ta hiểu được rằng, một người có thể tự tin với năng lực của mình nhưng không nên tự đại, có thể phóng đãng nhưng không thể kiêu căng phách lối, có thể sống khỏe mạnh nhưng không thể trường sinh bất lão, có thể dùng sức mạnh để cứu vãn một thế cục bất ổn nhưng không thể xoay chuyển cả đất tự cao là người luôn coi trọng cói tôi của mình lên trên hết. Nó là biểu hiện của cái tâm so sánh hơn thua với mọi người và không bao giờ chịu nhún nhường với bất cứ một người này luôn khinh thường người khác vì nghĩ mình tài giỏi hơn người và sẽ làm bất cứ điều gì để chứng minh cho người khác thấy rằng họ đang tài giỏi hơn. Từ đó sinh ra sự chủ quan, dễ dẫn đến quyết định sai vậy là để so sánh với người tự tin. Người tự tin là người biết nhìn lại bản thân mình từ lời nói, hành động nên không bao giờ tỏ ra ngạo mạn khinh thường người khác. Người tự tin biết nhìn lại bản thân, biết suy nghĩ chín chắn và sẽ hiếm khi mắc sai quá đề cao bản thân thực ra là một dạng tu dưỡng, một phong độ, một cảnh giới cao thượng mà ai cũng cần dĩ trăm sông đổ ra biển để biển có thể trở nên rộng lớn là do biển nằm ở vị trí thấp hơn các con sông. Con người cũng vậy, khi biết hạ thấp cái tôi cá nhân, người đó sẽ tiếp nhận được những tinh hoa từ người khác để hoàn thiện chính mình, nhờ vậy mà con đường đi tới thành công cũng sẽ ngắn Khiêm nhường là tài sản quý giá nhất của đời ngườiTrong Kinh Dịch có câu “Mãn chiêu tổn, khiêm thụ ích”. Tức là, mọi sự kiêu ngạo tự mãn sẽ dẫn đến thiệt thòi, tổn thương; còn người khiêm tốn sẽ thu được lợi ích thành đó, khiên nhường chính là cái gốc của tích đức, là trí tuệ hành xử cao thâm trên đời. Người ta thường nghĩ rằng, khi ở trên cao, ở trên người khác mới là thành công. Nhưng đây là một quan niệm hoàn toàn sai nhân thường hay “rộn ràng vì lợi đến, nhốn nháo vì lợi đi”. Trong khi đó lại có những con người sống một cách bình dị, sống không màng danh lợi. Đó mới chính là một thái độ làm người cao tế từ xưa đến nay cho thấy, càng là người có tu dưỡng thâm sâu thì càng khiêm nhường. Đối với những người như vậy mà nói, giữ mình khiêm tốn chính là một loại đức người tự cao tự đại, kiêu căng ngạo mạn với người khác chính là để che giấu tâm hồn yếu nhược, khỏa lấp chỗ trống trong lòng, vì họ sợ người khác coi thường bản thân lại, đức tính khiêm nhường lại xuất phát từ sự tự tin của nội tâm, không mang danh lợi, không tranh với người đời. Từ xa xưa, các bậc quân tử, bậc đại trí vẫn luôn khiêm nhường là vì lẽ nhiên, khi bạn hạ thấp bản thân trước người khác thì cũng phải đánh đổi một vài thứ như thân phận, sự tôn kính… Nhưng hạ thấp bản thân để khiêm nhường không phải là buông bỏ ý chí, vứt bỏ sự tiến thủ của mình, mà ngược người càng có chí tiến thủ thì càng hiểu được giá trị của sự tu dưỡng tâm tính, hiểu được giá trị của đức tính khiêm nhường. Nếu cuộc đời vốn không hoàn hảo, tại sao bạn không sống thật với chính mình ngay hôm nay? Khiên nhường cũng là cách giúp ta thoát khỏi dục vọng của danh lợi và sự tham lam. Khi một người đứng ngoài vòng danh lợi thì người đó sẽ có thể nhìn được tưởng tỏ hơn, hiểu được rộng lớn hơn người chịu cúi đầu trước người khác không hẳn đã chịu thiệt. Họ là những người hiểu rõ về bản thân mình, càng hiểu thì càng ung dung, càng điềm đạm sẽ càng tiến xa hơn có thể giữ được sự khiêm nhường cũng giống như biển lớn, có thể dung nạp được trăm sông nghìn suối đổ về, dù trong hay đục, dù lớn hay chịu ở nơi thấp hơn, không tranh giành nhưng lại có thể dung nạp và nuôi dưỡng được vạn vật. Biển lớn chịu ở nơi thấp hơn sông suối nhưng sự thâm sâu của biển có thứ gì sánh được?Trong khi thế nhân không ngừng cố gắng, làm mọi cách để chứng minh và mong mỏi thể hiện bản thân, thì các bậc cao nhân đại trí lại luôn cố gắng che giấu thân phận và sự tài trí của mình để mong cầu một cuộc sống bình yên, không vướng bận muộn khiêm tốn mới là đỉnh cao của sự hiểu biết. Cũng như trong phép ứng xử, nếu chúng ta có thể lùi một bước, nhượng bộ đối phương thì sẽ thấy được những điều mà bình thường ta ít khi để ý. Người sống khiêm nhường có thể nguyện ý ở dưới người khác, nhường người khác một bước. Nhờ vậy mà luôn thong dong thư thái, tâm hồn khoáng đạt, không toan tính hơn thua được mất. Làm được điều đó tức là đã thông thấu nhân câu “Nước càng sâu càng tĩnh, người càng hiểu biết nhiều càng khiêm nhường” cũng chính là ý này. Lam Lam Đừng tuyệt vọng, tôi ơi đừng tuyệt vọng…Con diều bay mà linh hồn lạnh lẽoCon diều rơi cho vực thẳm buồn thêmTôi là ai mà còn ghi dấu lệTôi là ai mà còn trần gian thếTôi là ai, là ai, là ai?Mà yêu quá đời này. Không biết kiếp trước cô có phải là một nghệ sĩ hay không mà kiếp này mỗi khi trầm tư là ca từ ở đâu cứ nhảy nhót trong đầu. Kinh kệ thì không nhớ mà thơ, ca cứ lờn vờn trước cái đã. Có lẽ thẩm âm của cô khá nên đầu óc nhạy bén với âm thanh. Đôi khi một bản nhạc mới, chỉ cần nghe qua một lần là cô có thể hát mà không cần luyện hay tập một cách trần ai. Một người bạn nhạc sĩ có lần phán ” Em có lỗ tai lừa”. Ừ thì, Ơn trên cho gì thì cô vui nhận. Mỗi khi trầm buồn là ca từ họ Trịnh lại nhảy tót trong đầu “Tôi là ai mà còn trần gian thế”. Thật ra, trần gian hay trần ai thì ai cũng có. Đã sinh ra trên cõi đời thì phải gánh chịu nhiều trầm luân và chuốc mọi ưu não của một kiếp nhân sinh. Nhưng”tôi là ai mà còn trần gian thế ?” là một câu hỏi không cần câu trả lời, một câu than thở nhẹ nhàng, một câu hỏi bâng quơ với ngôn từ bình dị nhưng lại sâu thăm thẳm, sâu là vì nó chạm đến miền tâm thức, và khuấy động bờ tâm linh! Chúng ta đã biết ưu não trần gian không phân biệt chúng sinh. Giàu nghèo, sang hèn, đẹp xấu gì tất cả đều ít nhiều “trần gian”. Là ai đi nữa cũng không tránh khỏi. Tuy vậy, cô vẫn thấy câu hỏi được nhạc sĩ họ Trịnh chọn làm ca từ vừa bù trừ và vừa chút dễ thương, dễ thương đến độ đi vào bộ nhớ của cô. Chưa hết, than thở xong rồi lại “yêu quá đời này”. Đây đúng là cái chất của người nghệ sĩ. Nghệ sĩ dẫu oán than, trách móc cuộc đời nhưng vẫn đam mê và yêu cuộc đời. Nghệ sĩ là những chúng sinh phức tạp, bởi cảm xúc của họ thường mãnh liệt hơn, da diết hơn khi trực diện với mọi vấn đề. Sự mãnh liệt và da diết trong dòng cảm xúc chính là chất liệu sáng tạo, là hương hoa sắc màu trong thế giới riêng, một cõi riêng biệt với cuộc đời thường nhật. Cô cảm sâu xa ca từ trong nhạc TCS, cho dù đôi khi chỉ là những ẩn dụ, hay vài câu chữ véo von, chắc có lẽ vì cô cũng mang một tâm hồn nghệ sĩ. Và ngôn ngữ luôn ẩn hiện giữa đôi bờ mộng thực, một cõi vô biên khiến bao tâm hồn chới với. Lê Diễm Chi Huệ Who is my selfHiện nay chúng ta đang sống trong những năm đầu thế kỷ XXI và càng ngày càng có nhiều người đi tìm ý nghĩa cuộc đời. Nhiều người luôn tự đặt câu hỏi cho chính mình và với các bậc thầy của mình “Tôi là ai?” “Tôi từ đâu đến?” “Tôi sẽ đi về đâu?”. Càng gặp khó khăn, càng gặp hoạn nạn con người càng cố tìm đến các thế lực siêu hình, tìm những câu trả lời cho những câu hỏi vẫn vốn đã được quan tâm bấy lâu cuốn sách “Tôi là ai” của tác giả Ayya Khema chúng ta sẽ gặp một du sĩ ngoại đạo tên là Potthapàda. Potthapàda đã đã đặt biết bao câu hỏi với Đức Phật về ngã và thức. Đức Phật đã trả lời Potthapàda một cách kiên nhẫn, thấu đáo, với những lời hướng dẫn xác thực để ông có thể tự mình đi trên con đường đời của mình và đạt được kết quả viên đọc cuốn sách này ít ai tưởng tưởng ra rằng đó lại là những lời dạy thông qua những câu chuyện, những đàm thoại đã diễn ra cách nay đến 2500 năm. Những câu chuyện như mới xảy ra và hoàn toàn mang tính thực tiễn, có thể áp dụng tuyệt vời tại thời điểm của những năm đầu thế kỷ XXI sách được viết một cách sinh động, chỉ ra cho chúng ta hướng đi của cuộc sống, giúp chúng ta tìm được ý nghĩa của cuộc đời. Qua đó chúng ta có thể có cơ hội khám phá nội tâm của chúng ta. Khi chúng ta tìm ra được sự bình an nội tại, và hạnh phúc viên mãn chúng ta đã góp phần mang hạnh phúc và hòa bình đến với toàn nhân đọc cuốn sách này chúng ta có thể hiểu về mình hơn, trí tuệ trong ta được khai sáng hơn, cuộc sống của chúng ta trở nên đẹp hơn và có ý nghĩa hơn. “Tôi là ai” giúp ta tìm kiếm những khả năng cao nhất của chính mình và của cả nhân loại, giúp chúng ta tưới tẩm những hạnh phẩm cao quý cho tâm hồn chúng ta, cho tương lai của chính chúng “Tôi là ai” các giới luật được phân tích và chỉ bảo rất tường tận và đầy ý nghĩa. Từ những lời dạy ”Từ bỏ sát sinh, tránh xa sát sinh, biết tâm quý, có lòng từ, sống thương xót cho hạnh phúc của tất cả chúng sinh” đến việc “từ bỏ nói láo, tránh xa nói láo, nên nói những lời chân thật, y chỉ trên sự thật, không lường gạt, không phản lại đối với đời” “Từ bỏ lời nói ác độc, tránh xa lời nói độc ác”, “từ bỏ lời nói phù phiếm, tránh xa lời nói phù phiếm, nói đúng thời với những lời nói chân thật, nói những lời có ý nghĩa”…Các vấn đề như nghiệp karma, sự thanh tịnh của thân và tâm, sự thanh tịnh của các cảm xúc được phân tích kỹ trong cuốn sách. Một khi chúng ta đã chứng nghiệm được sự thật tuyệt đối nơi bản thân, chúng ta sẽ vĩnh viễn thoát khỏi khổ đau dukkha. Những phương pháp và lời hướng dẫn để giúp chúng ta từng bước tiến đến giác ngộTác giả Ayya Khema phân tích các trạng thái tâm thức States of Conciousness. Tác giả cũng nêu rõ rằng với tâm từ bi chúng ta không đòi hỏi sự hoàn hảo. Vì trên thế gian này không có gì là toàn mỹ. Chính qua niệm sai lầm rằng mọi thứ, mọi người phải hoàn hảo tạo ra sự căng thẳng, gò bó. Mỗi chúng ta phải có tâm từ bi với chính mình cũng như tâm từ bi với mọi người mọi loài xung giả phân tích và đưa ra các mức và cấp độ thiền từ sơ thiền, lên nhị thiền, tham tiền, tứ thiền rồi các tầng thiền thứ 5, thứ 6, đến tầng thứ 9. Ayya Khema cũng phân tích về sự vô thường của thế giới, về bản ngã của mỗi con người. Do chúng ta quá quan trọng cái ta nên ta hay bị thất vọng, chán chường và đau khổ. Chúng ta có thân thể để sinh tồn. Chúng ta cần không khí, ánh sáng, nước, thực phẩm và nhiều thứ khác nữa. Nhưng sự tự tại nội tâm không bao giờ tùy thuộc vào bất cứ thứ gì từ bên ngoài, vì không có con đường nào như vậy. Sự tự tại, sự an nhiên chỉ có từ bên trong mỗi chúng hiểu ta là ai, ta phải làm gì trước hết chúng ta phải có niềm tin vào giáo pháp và từng bước thực hành. Tác giả Ayya Khema cũng nêu rất rõ rằng sự chuyển hóa đòi hỏi phải có kinh nghiệm tự chứng. Sau khi tâm đã bình lặng đến một mức nào đó dần dần chúng ta sẽ tiến đến sự “tịch tịnh” và đạt được “thắng trí”, trí tuệ sung mãn và cuối cùng là giác nét về tác giảNi sư Ayya Khema là tác giả cuốn sách Bestseller Vô ngã vô ưu đã được phát hành bản tiếng Việt đã dành giải thưởng sách tôn giáo hay nhất Chrismas Humphreys Memorial Awards và là cuốn sách bán chạy nhất tại Mỹ năm 1988. Tháng 05 năm 1987, với tư cách là giảng sư thỉnh giảng, ni sư là người đầu tiên phát biểu lại Liên Hợp Quốc ở New York về vấn đề Phật đoạnHình như chúng ta đang ở một thời điểm trong lịch sử của nhân loại, khi càng ngày càng có nhiều nguời đi tìm ý nghĩa cuộc đời. Trong quá khứ, cuộc sống gia đình, tôn giáo, chính trị, hoặc nghề nghiệp đặc biệt nào đó đã được coi như là đủ để thỏa mãn ước muốn thành đạt của nhân loại. Mặc dù ước muốn này gần như không được biết đến và ít khi được nói ra, nó vẫn hiệu hữu trong trái tim của mọi thứ trước kia chiến chúng ta quan tâm đến, dù bây giờ vẫn có mặt, nhưng chúng khôgn còn tạo ra một căn bản vững chắc cho một đời sống có ý nghĩa. Tuy nhiên, nếu chunugs ta nghĩ rằng nhân loại ở thế kỉ thứ 21 là đặc biệt trong việc tìm kiếm ý nghĩa này, thì chúng ta sẽ thấy mình rất sai lầm, khi ta nghiên cứu bài kinh của Đức phật trong những trang sách kế ta không bao giờ đánh mất các tri giác, tuy nhiên nếu ta đạc được một tri giác nhưng không sử dụng nó, nó sẽ lùi vào phía sau tâm thức, giống như một ngoại ngữ chúng ta học mà không sử dụng. Một lúc nào đó, khi nghe ngôn ngữ này, ta nhớ rằng mình thực sự đã biết ngôn ngữ ấy, và với nhiều cố gắng ta có thể nhớ lại nó. Cũng thế đối với tri giác. Nếu không sử dụng nó trong cuộc sống hàng ngày, nó sẽ nằm lại phía sau tâm thức. Chúng ta không nghĩ đến nó, cho đến khi có ai đó nhắc đến, ta mới chợt nhận ra rằng, “Đúng vậy, tôi cũng có giác tri được điều đó.”. Sau đó, chúng ta có thể thường xuyên sử dụng chúng hơn. Quan trọng là ta phải áp dụng chúng vào cuộc sống hàng ngày. Chúng ta cần phải quan sát chúng, nghiền ngẫm về chúng luôn, để ta có thể phát triển chúng thêm. Lúc đó ngoại ngữ tri giác sẽ trở thành ngôn ngữ của chúng nhật lúc0842 SA 03/12/2008

tôi là ai trong thế gian này